Hạ Tịch Quán bất ngờ ngước mắt, phía trước đứng nghiêm một thân thể đồ sộ cao ngắt, trong nháy mắt, cô chạm phải đáy mắt nóng bỏng mà tràn đầy thương yêu của anh.
Lục Hàn Đình tới.
Anh không rời đi cùng Lệ Yên Nhiên, hơn nữa còn lén vào phòng, cô nhớ kỹ cô đã khóa trái cửa phòng rồi, anh lại vào được.
“Anh… vào bằng cách nào?”
Lục Hàn Đình cầm dây thép nhỏ trong tay: “Dùng cái này, Quán Quán, từ khi quen em, anh sắp biến thành cao thủ mở khóa luôn rồi, hiện tại cửa gì cũng không ngăn được anh, nên Quán Quán à, lần kế tiếp em nhốt anh ngoài cửa, anh liền tự mình vào đấy.”
Lục Hàn Đình là thiên chi kiêu tử, học gì cũng hiểu, không ngờ tới chuyện mở khóa này cũng có thiên phú dị bẩm, ngay từ đầu anh rất có kiên nhẫn gõ cửa, gõ hoài không mở, anh liền tự mình mở khóa vào.
Hạ Tịch Quán cong đôi môi đỏ mọng, bật cười.
Bản thân ấy vậy mà đang nước mắt dài nước mắt dài lại bị anh chọc cười.
Lục Hàn Đình chậm rãi ngồi xổm người xuống, vươn bàn tay rõ khớp xương nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Quán Quán, hiện tại nói cho anh biết, ban nãy sao em khóc?”
Hạ Tịch Quán sờ sờ tim của mình: “Đau lòng.”
“Là vì anh đau sao?”
“Dạ”
Lục Hàn Đình nhàn nhạt hừ một tiếng, xem như là đáp lại, anh không thu tay về, lòng bàn tay to lớn vuốt venhè nhẹ lên cơ bắp mềm mại của cô, qua qua lại lại.
Ánh mắt của anh rất nóng, nhìn cô không che giấu chút nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404640/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.