Chương trước
Chương sau
Về điểm này, Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu thực sự là không hẹn mà hợp, cô ta cũng thống hận Hạ Tịch Quán.
Dạ Minh Châu bảo cô ta ngủ với Lục Hàn Đình, trong lòng cô ta cũng muốn lắm, nằm mơ cũng muốn, chỉ cần nghĩ đến đêm đó, Lục Hàn Đình nhấp nhô trên người cô ta, cả người Lệ Yên Nhiên đều mềm nhũn, cô ta quá nhớ nhung đêm đó.
Nhưng, từ đêm đó trở đi Lục Hàn Đình căn bản cũng không cho cô ta cơ hội lại gần người, anh vẫn luôn ở bên Hạ Tịch Quán.
“Em cũng muốn ngủ với anh Hàn Đình, tốt nhất là tối nào cũng ngủ, nhưng tim anh Hàn Đình đều bị con tiện nhân Hạ Tịch Quán kia mê hoặc, em thấy Hạ Tịch Quán lần trước uống máu của em, tạm thời chế trụ chất độc kia, em cũng không biết lần phát tác tiếp theo của cô ta là lúc nào, chỉ cần lúc đó đến em mới có thể khiến anh Hàn Đình ngủ cùng em.”
“Không được, chúng ta không thể bị động như vậy, chúng ta phải nghĩ cách để Lục Hàn Đình ngủ với em lần nữa, để cho em thuận lợi mang long chủng Lục gia!” Dạ Minh Châu như đỉnh chém sắt nói.
Lệ Yên Nhiên nhìn Dạ Minh Châu: “Cách gì?”
Dạ Minh Châu trên tay có một gói thuốc bột: “Chúng ta hạ thuốc Lục Hàn Đình.”
Hai mắt Lệ Yên Nhiên sáng ngời, hiện tại Dạ Minh Châu là vị hôn thê của Kiều Sâm tiên sinh, Kiều Sâm tiên sinh đang cưng chiều cô ta, cô ta ở hạ thuốc trong thức ăn của Lục Hàn Đình là chuyện quá dễ dàng.
“Được Minh Châu, chúng ta cứ làm như vậy!”
Lục Hàn Đình cùng Hạ Tịch Quán đi tới phòng tổng thống, vừa vào phòng, Hạ Tịch Quán liền đẩy Lục Hàn Đình ra, không cho anh chạm.
Lục Hàn Đình chau mày, Hạ Tịch Quán là một cô gái rất thông mình, vừa rồi ở bên ngoài, cô sẽ chọn cùng anh đối lại với ngoài, sẽ không giao anh cho Lệ Yên Nhiên tiện nghi Lệ Yên Nhiên, nhưng vô phòng, cô liền mỗi người tự giải quyết việc của mình.
Cô còn không để anh gần người.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, có người ở bên ngoài gõ cửa.
Lục Hàn Đình mở cửa phòng ra ngoài, bên ngoài là Sùng Văn.
Sùng Văn thấp giọng báo cáo: “Thiếu chủ, ban nãy Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu hợp mưu, muốn hạ xuân dược xuống đồ ăn của anh, Lệ Yên Nhiên kia lại thèm muốn thân thể của anh rồi.”
Lục Hàn Đình nhấp một cái môi mỏng, không lên tiếng.
Sùng Văn trong chốc lát cũng không nắm chắc được thiếu chủ nhà mình suy nghĩ cái gì, chỉ có thể thử hỏi dò: “Thiếu chủ, có muốn tráo thuốc không ạ?”
“Không cần.” Lục Hàn Đình lắc đầu.
Sùng Văn nhanh chóng há to miệng, thiếu chủ đây là muốn làm gì, lẽ nào thiếu chủ quá nhàm chán, muốn uống thử xuân dược?
Lúc này Lục Hàn Đình nhìn Sùng Văn: “Bảo Thượng Võ theo sát Quán Quán, nửa bước không rời cô ấy.”
Mấy ngày nay Thượng Võ giống như bóng ma đi theo Hạ Tịch Quán.
“Thiếu chủ, anh đang lo lắng cái gì, cái làng du lịch này đều trong khống chế của anh, người Dạ gia và Thượng Quan Đằng không nhúc nhích được gì đâu.”
Ánh mắt Lục Hàn Đình trầm thêm vài phần: “Tôi không lo lắng người Dạ gia, cũng không lo lắng Thượng Quan Đằng, tôi chỉ là lo Quán Quán, cô ấy quá an tĩnh dường như đang chờ cơ hội gì, hoặc là, chờ người nào.”
Cho tới nay Lục Hàn Đình luôn đưa ra phán đoán chuẩn xác về tương lai, mặc dù bây giờ phía trước có hai nhà Lục Lệ, sau lại có Thượng Quan Đằng, nhưng anh cảm giác, chỉ cần Hạ Tịch Quán muốn, cô có thể thoát thân khỏi gọng kìm này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.