Chương trước
Chương sau
Anh vốn không xử lý vết thương, bởi vì biên độ động tác quá lớn, vết thương nơi đó lại rách ra.
Rất nhanh, cả tắm áo sơ mi trắng đều bị nhuộm đỏ.
Tóc mái ướt nhẹp rũ xuống, hạt mưa lạnh như băng đánh xuống mi mắt, anh mím môi tìm kiếm từng tắc từng tắc, không buông tha bắt kỳ một xó xỉnh nào trong hồ.
Anh sẽ tìm đượ!
cNửa giờ trôi rồi một giờ qua, anh vẫn không tìm được.
Phía dưới bùn lắng quá sâu, rất có thể dây chuyền bị ném xuống chỗ sâu trũng của bùn, Lục Hàn Đình quay về chỗ ban đầu, tìm lại một lần.
Lần tìm lại này, đã là rạng sáng.
Anh ở dưới cơn mưa xối xả ấy, tìm trọn năm tiếng đồng.
Đôi môi mỏng đã mím đến trắng bệch, khuôn mặt anh tuấn kiên quyết trắng bệch, thể lực ở tiêu hao, vết thương nơi ngực trái truyền đến từng trận đau xót, nước trong hồ không sạch, anh rất có thể sẽ bị nhiễm trùng.
Lễ nào không tìm được sao?
Lục Hàn Đình muốn đứng dậy, lúc rút tay về lòng bàn tay đột nhiên đụng phải một vật thô ráp, anh nhanh chóng chộp vật đó vào trong lòng bàn tay.
Tìm được rồi!
Hạ Tịch Quán đã ngủ rồi, cô nằm nghiêng, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ, soi vào trên khuôn mặt lớn chừng bàn tay ấy, bởi vì buồn ngủ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô ửng lên hai vết hồng nhạt, nhìn vô cùng mềm mại.
Ngay cả trong gian phòng đều đầy tràn rồi mùi thơm thiếu nữ trên người cô, Lục Hàn Đình nhắc đôi chân dài đi từng bước nhẹ nhàng vào, toàn bộ trái tim lạnh lẽo trong nháy mắt mềm mại rối tinh rối mù, cô gái này đã lắp đầy cả trái tim anh.
Anh vào phòng tắm, cởi áo sơ mi trắng trên người ra, sau đó đứng dưới vòi hoa sen tắm gội.
Bị hơi nóng chưng lên nên khuôn mặt tuấn tú của anh mơ hồ hiện lên sắc trắng bệch, vết thương nơi ngực trái kia phơi trong hồ bẩn quá lâu, có chút tê tê.
Tắm xong, anh khoác một thân áo choàng tắm tơ lụa màu đen đi ra, vén chăn lên chui vào, anh dùng ngón tay thon dài đầy ra vài tóc đenlọn quấn quanh ở cần cỗ trắng của cô, sau đó cầm chiếc dây chuyền trong tay đeo lên cỗ cô.
Hạ Tịch Quán đang mơ ngủ đột nhiên tiếp xúc vật lạnh, cô chậm rãi mở mắt ra, phía sau có một vòng ôm phóng khoáng ấm áp, cô không cần đoán cũng biết là ai.
Hương sữa tắm sạch sẽ mát lạnh nam tính nhàn nhạt quanh quần nơi chóp mũi, ngoại trừ Lục Hàn Đình, còn có thể là ai?
Cô nhìn xuống vật lạnh như băng dưới cổ, hàng mi như cánh bướm đột nhiên run mạnh, sợi dây chuyền duy nhát!
Là sợi dây chuyền cô ném vào trong hồ!
Vậy mà anh đã tìm về đượ!
c Vừa rồi anh sầm cửa bỏ đi, kỳ thực không phải bị tức giận rời đi, mà là ra ngoài tìm sợi dây chuyền này sao?
Trái tim Hạ Tịch Quán dẫằn xéo, trong hốc mắt hồng hồng tràn ra một tầng sương nóng.
Người đàn ông hôn hôn lên mặt cô, cúi đầu mà khàn giọng nói: *“Đeo sợi dây chuyền duy nhất của anh rồi, sau này em còn dám ném, xem anh trừng phạt em thế nào.”
Cô giật giật, muốn thoát khỏi ngực anh.
Nhưng người đàn ông dùng cánh tay dài có lực siết chặt lấy, siết chặt cô trong lòng: “Còn có sức cựa quậy à, vậy chúng ta làm tiếp một lần nhé?”
Nghe được câu uy hiếp này, thân thể mềm mại của Hạ Tịch Quán trong nháy mắt cứng đờ.
Lục Hàn Đình đè nặng mổ mồ vào gương mặt hệt như trứng gà luộc của cô, sau đó dùng ngón tay to đẩy làn váy của cô lên, có ý ám chỉ hỏi: “Khâu xong chưa?”
Anh còn có mặt mũi hỏi.
Nhớ tới hành vi cầm thú của anh, Hạ Tịch Quán mở miệng cắn bàn tay to để ngang trên ngực cô.
Lục Hàn Đình bị đau, nhưng anh cong môi mỏng cúi đầu cười một tiếng: “Còn giận à, hửm?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.