Chương trước
Chương sau
Nhà của cô vốn không ở đây, chỉ là nơi này có ràng buộc với cô, nên cô mới dừng lại.
Hiện tại dù là anh hay Lệ gia, đều không thể giữ lại bước chân cô nữa, cô phải rời khỏi nơi này, tìm đường về nhà rồi.
Hạ Tịch Quán yên lặng, không trả lời câu hỏi này của anh.
Sự im lặng của cô là thầm chấp nhận, đáy lòng Lục Hàn Đình đột nhiên xông tới cảm giác bắt an cùng khủng hoảng: “Quán Quán, em đã đồng ý với anh, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, nên anh sẽ không để em rời khỏi đây, em dẹp suy nghĩ này đi.”
Nói rồi Lục Hàn Đình đưa tay, đeo chiếc dây chuyền Only-love và chiếc nhẫn duy nhất(*) kia lên cổ cô: “Quán Quán, không cho phép lại vứt nó đi.”
(*) Chỗ này mình sợ nhiều bạn không hiểu, là cái nhẫn lồng vào dây chuyền, nó là một bộ.
Hạ Tịch Quán rũ mi xuống, cô vươn tay cầm chuỗi dây chuyền duy nhất này, sau đó khàn khàn mở miệng: “Rót cho em cốc nước.”
“Được.” Lục Hàn Đình nhanh chóng đứng dậy, đi đến phòng bến rót một cốc nước.
Khi anh quay người trở về, Hạ Tịch Quán đã đứng dậy, cô mặc chiếc váy dài màu trắng, mỏng manh đứng trên ban công.
Cửa số đang mở ra, gió lạnh bên ngoài cuồn cuộn phát vào, lay động làn váy rộng của cô, cô đứng ở nơi đầu gió, hệt như con diều trong cơn gió mạnh, lao đao chập chừng muốn rơi.
Con ngươi đen thẳm của Lục Hàn Đình co rụt lại, nhanh chóng tiến lên: “Quán Quán, mau đóng cửa sổ lại, bên ngoài gió lớn, sẽ làm em cảm đấy.”
Hạ Tịch Quán như thể không nghe được lời của anh, cô liếc mắt chuỗi dây chuyền trong tay, sau đó giơ tay lên, trực tiếp ném mắy thứ này ra ngoài.
“Đông” một tiếng, dây chuyền và nhẫn bị ném vào cái hồ phía dưới, đập ra một chuỗi sóng nước, nhanh chóng lặn mắt tăm.
Cô lại ném dây chuyền và nhẫn đi!
Lục Hàn Đình đi nhanh đến, anh nhìn hồ nước kia mà lồng ngực to lớn bắt đầu phập phồng, trên mi tâm anh tuần phủ một tầng sương, anh vươn bàn tay to nắm bờ vai nhỏ gầy của cô: “Quán Quán, eml”
Vừa rồi Hạ Tịch Quán vẫn luôn vùi mặt vào gối, anh không thấy được mặt của cô, hiện tại anh ngừng nói, vì anh đã thấy được khuôn mặt bây giờ của Hạ Tịch Quán.
Làn da đã từng mềm mịn như bông kia của Hạ Tịch Quán nay đã chỉ chít vết nhăn, giống như một tác phẩm thủ công hoàn mỹ đột nhiên có vài vết nứt, một khi đã có vết nứt, hoàn mỹ cũng mắt đi.
Đây là lần đầu tiên Lục Hàn Đình thấy dáng vẻ già yếu của cô, anh ngần ra.
Viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán đã khóc đến sưng đỏ, nhưng đôi mắt trong vắt kia sau khi được nước mắt gột rửa lại càng thêm sáng sủa rực rỡ, cô một mực nhìn Lục Hàn Đình, không muốn buông tha bắt kỳ biểu cảm gì trên mặt anh.
Kỳ thực khi chất độc hóa lão phát tác, cô sợ nhất chính là đối mặt anh.
Bây giờ nhìn dáng vẻ anh khiếp sợ, Hạ Tịch Quán chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mong thành vòng cung châm chọc lại cô độc: “Sao? Hù anh rồi?”
“Lục Hàn Đình, em sẽ từ từ già yếu, nên đừng vì em mà bị hạn chế bởi Lệ Yên Nhiên, em không muốn nợ anh. Còn nữa, thả em đi, sau này chúng ta ai đi đường nấy, hoàn toàn vạch rõ giới hạn, chúng ta… ưm.”“
Lục Hàn Đình đột nhiên dùng hai bàn tay to bưng lấy rồi khuôn mặt nhỏ của cô, hạ mắt liền hung hăng hôn lên môi cô.
Đôi đồng tử của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rút, cô thật sự không ngờ bây giờ anh còn có thể hôn cô.
Lễ nào, anh không sợ dáng vẻ cô bây giờ sao?
Lễ nào, anh thực sự không để ý sao?
Tuy anh từng nói anh sẽ không để ý, cũng không sợ, nhưng Hạ Tịch Quán biết người đàn ông Lục Hàn Đình này ham mê sắc đẹp nhất, anh thích phụ nữ, là loại càng xinh đẹp càng tốt.
Ngón tay Hạ Tịch Quán từ từ cuộn lên, nếu như anh sợ, anh để ý, trong lòng cô ngược lại sẽ không khó chịu như thê.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.