Chương trước
Chương sau
Lục Hàn Đình ngước mắt, nhìn về phía Dạ Vô Ưu.
Dạ Vô Ưu toàn thân áo đen, hắn mang theo khí lạnh bước từng bước bén nhọn đi tới: “Dương Tiểu Sương đâu?”
Hai bóng người đàn ông cao ngất của Lục Hàn Đình và Dạ Vô Ưu đứng trong đại sảnh phi trường, lúc này trở thành phong cảnh lóng lánh thu hút chú ý nhất, ánh mắt của mọi người tụ tập toàn bộ qua đây.
Lục Hàn Đình nhìn Dạ Vô Ưu, trong bầu không im lặng văng ra tia lửa khắp nơi, hai người đứng đối diện, rất nhanh Lục Hàn Đình chậm rãi nhếch môi cười nhạt: “Dương Tiểu Sương đã đi rồi, cách chế thuốc đã đến tay tôi.”
Dạ Vô Ưu nhìn về phía trước cửa sổ sát đất, trên bầu trời xanh thằm có một chiếc máy bay nhanh chóng biến mắt trong tầm mắt, hắn chau mày, sau đó thu mắt, hắn nhìn cách chế thuốc trong tay Lục Hàn Đình: “Lục Hàn Đình, nghe nói Lệ Quân Mặc đã tống ông nội và Yên Nhiên vào tù?”
Lục Hàn Đình híp đôi mắt thâm thúy: “Đúng vậy.”
“Ò.” Dạ Vô Ưu lộ ra nụ cười quỷ dị bệnh hoạn: “Vậy bây giờ các người mau thả ông nội tôi và Yên Nhiên ra đi, bởi vì, thuốc dẫn bên trong cách chế thuốc này ở trên người Yên Nhiên, không có Yên Nhiên, Hạ Tịch Quán không sống được.”
Cái gì?
Ánh mắt Lục Hàn Đình nhanh chóng như vệt mực phảy lên, bên trong hàm chứa hai cơn bão nhỏ nguy hiểm.
Thì ra, thuốc dẫn của thuốc giải cải đồng hoàn lão kia lại là Lệ Yên Nhiên.
“Lục Hàn Đình, anh tưởng ông nội tôi bày mưu nhiều năm như vậy không có biện pháp dự phòng sao? Các người quá coi thường ông nội tôi.” Nói xong, Dạ Vô Ưu mang người rời đi.
Ngục giam.
Dạ lão kể chuyện thuốc dẫn cho Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên khiếp sợ há to miệng: “Ông ngoại, ông nói thuốc dẫn ở trên người cháu?”
Dạ lão câu môi cười: “Đúng vậy, thuốc dẫn của độc cổ cải đồng hoàn lão kia là dùng máu của cháu nuôi, muốn cứu Hạ Tịch Quán, cháu mới là then chốt.”
Lệ Yên Nhiên nhớ tới mấy năm nay cách một đoạn thời gian ông ngoại sẽ cầm kim đâm ngón tay cô ta, lấy ra một giọt máu, lúc đó cô ta hỏi ông ngoại tại sao muốn lấy đi máu của mình, ông ngoại chỉ thần thần bí bí nói Yên Nhiên, đây là món quà tốt nhất mà ông ngoại tặng cho cháu.
Bây giờ Lệ Yên Nhiên đã biết rồi, vận mệnh của cô ta và Hạ Tịch Quán đã sớm ràng buộc với nhau, chỉ có cô ta mới có thể khiến Hạ Tịch Quán sống sót.
Việc này thật sự quá tốt!
Lệ Yên Nhiên như là trong sa mạc phát hiện ra mảnh ốc đảo, cả người đều sống lại: “Ông ngoại, vậy bây giờ cháu nên làm thế nào?”
“Lát nữa Lục Hàn Đình sẽ tới tìm cháu, Yên Nhiên, hiện tại mạng của Hạ Tịch Quán nằm trong lòng bàn tay cháu, cháu muốn cái gì sẽ có cái đó.” Dạ lão cười nói.
Lệ Yên Nhiên vui vẻ muốn nhảy cỏn lên, ý này nghĩa là cô ta có thể muốn làm gì thì làm?
Thật tốt quá, đây quả thực là một tắm lệnh bài thông hành.
Lúc này Dạ Huỳnh lo lắng chau mày nói: “Bố, thân thế Hạ Tịch Quán đã bại lộ, Lệ Quân Mặc sẽ không để yên, Lục Tư Tước vẫn không xuất thủ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm sau lưng, hơn nữa Lục Hàn Đình, hiện tại chúng ta gần như chính thức cắt đứt đối đầu với bọn họ, chúng ta đi một mình đấu ba đại nhân vật hô mưa gọi gió ở Đề Đô này, có phải lấy trứng chọi đá, quá không biết tự lượng sức mình rồi hay không? Con sợ chúng ta còn chưa đạt được mong muốn, cũng đã bị bọn họ chơi đến chết rồi.”
Dạ Huỳnh vừa nhắc nhở như vậy, Lệ Yên Nhiên đột nhiên đã cảm thấy cỗ rét run, bố của cô ta Lệ Quân Mặc trong một đêm đã có thể khiến Dạ gia biến mắt khỏi Đề Đô, vậy để cô ta biến mắt cũng chỉ cần chỉ tay phát là xong.
Hơn nữa đôi cha con thét ra lửa chốn thương trường Lục gia đó, không dám chọc, không thể chọc, không chọc nỗi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.