Tối nay anh cứ là lạ, hệt như bị cái gì kích thích, đặc biệt hưng phần.
“Lục Hàn Đình, anh sao vậy?” Hạ Tịch Quán hỏi.
Lục Hàn Đình chậm rãi nâng tay phải lên, đưa ngón trỏ thon dài của mình đến trước mặt cô.
Không nói tiếng nào, đợi cô phản ứng.
Hạ Tịch Quán nhìn ngón trỏ thon dài mày, sau đó giơ bàn tay nhỏ lên nhẹ nhàng kéo lại ngón trỏ của anh, kéo ngón trỏ của anh vào trong lòng bàn tay mềm mại của mình.
Đáy mắt Lục Hàn Đình bùng lên hai ngọn lửa đỏ sậm, bắp thịt toàn thân căng chặt, anh có chút không nén được sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong lòng, môi mỏng mắp máy, anh khàn khàn cất giọng: “Lục phu nhân.”
Lục phu nhân.
Đã lâu rồi Hạ Tịch Quán mới nghe được tiếng gọi quen thuộc kia, Lục phu nhân.
Anh vậy mà gọi cô là Lục phu nhân!
Đôi đồng tử của Hạ Tịch Quán co rút lại phóng đại: “Lục Hàn Đình, anh…”
Lục Hàn Đình không muốn hù cô, anh vẫn chưa nhớ hết tất cả, cũng không muốn nói cho cô biết, anh cong môi: “Chẳng lẽ không đúng sao, Hạ Tịch Quán, em chính là nàng dâu nhỏ của anh!”
Hai mươi năm trước, bé gái mới sinh ra đã kéo ngón trỏ của anh không thả, ngọt ngào cười với anh, là cô.
Hai mươi năm sau, thay gả vào U Lan Uyễn, trở thành Lục phu nhân của anh, cũng là cô.
Trong đầu anh, gương mặt non nớt của bé gái năm nào cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt lệ trước mắt này đan chồng lên nhau.
Ban nãy Hạ Tịch Quán còn tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404551/chuong-848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.