Lục Hàn Đình lập tức mở mắt ra, từ trong thôi miên mạnh mẽ tỉnh lại.
“Lục tổng, anh ổn chứ?” Dr. Xuyên vội vàng quan tâm hỏi.
Trán Lục Hàn Đình toát ra một lớp mồ hôi lạnh, khuôn mặt tuần tú tinh xảo trở nên trắng bệch, không một chút huyết sắc, lồng ngực to lớn phập phồng, anh há to miệng thở dóc.
Lục Hàn Đình nằm trên ghế mây, anh nhanh chóng nhắm mắt bình ổn hô hấp của mình, anh đã nhớ lại phân nửa, con gái của Hạ gia – Hạ Tịch Quán thay gả vào U Lan uyễn, gả cho anh, trở thành Lục phu nhân của anh.
Thì ra, chồng trước của cô thật sự là anh.
Hải Thành nơi ấy, ghi chép lại hết thảy quá khứ ngọt ngào của anh và cô.
Thảo nào khi trở về Đề Đô chính anh luôn cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, anh không biết mình đã mắt đi thứ gì, ngày qua ngày bình thản như nước, không tốt cũng chẳng xấu, mãi đến lúc cô tới Đề Đô, anh hệt như ma chướng bị cô hấp dẫn, vì cô sỉ vì cô điên cuồng.
Cô là Lục phu nhân của anh kia mà!
“Lục tổng… Lục tổng!” Lúc này Dr. Xuyên gọi bên tai.
Lục Hàn Đình đưa mắt tập trung ở tại trên mặt Dr. Xuyên, lúc này mới nghe được câu hỏi của Dr. Xuyên: “Lục tổng, về nửa đoạn ký ức còn lại, anh có muốn tiếp tục không?”
Nửa đoạn ký ức còn lại…
Lục Hàn Đình nhanh chóng đứng dậy xuống giường, anh mắp máy đôi môi mỏng, khàn khàn nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, hôm nay tới đây thôi.”
Nói rồi Lục Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404546/chuong-843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.