Lục lão phu nhân cứng đờ, nhưng rất đã trần định lại, bà ha hả cười vài tiếng: “Cô bé Quán Quán này luôn khiến người ta yêu thích, lẽ nào A Đình không vui sao?”
Lục Hàn Đình nhướng hàng mày kiếm anh khí, Lục gia đều là người đã thành tinh, muốn từ Lục Tư Tước hoặc là Lục lão phu nhân moi ra thông tin gì căn bản không thể, Lục Hàn Đình đổi trọng tâm câu chuyện: “Bà nội, bà từng gặp qua Dạ Vô Ưu lúc còn bé rồi ư?”
Lục lão phu nhân nhớ lại một cái: “Bà cũng không quá thân với thằng cháu trai Dạ gia kia, bà chỉ biết Dạ lão từ nhỏ đã hết sức nghiêm khắc với Dạ Vô Ưu, không cho phép Dạ Vô Ưu kết bạn, không cho phép Dạ Vô Ưu ra ngoài chơi, ngay từ đầu Dạ lão đã nhốt Dạ Vô Ưu vào trong phòng, từ từ Dạ Vô Ưu đã tự mình nhốt trong phòng mãi đến quen.”
“Khi còn bé tính tình Dạ Vô Ưu đã thờ ơ lạnh lùng, bà nhớ có một lần thọ yến, có một con mèo con chạy tới bên chân Dạ Vô Ưu, cọ cọ chân của nó, lúc đó Dạ Vô Ưu liền một cước đá văng con mèo con kia, rất nhanh chủ nhân của con mèo con kia cũng chính là một cô bé chạy tới, túm tay Dạ Vô Ưu hung hăng cắn một cái…”
Lục Hàn Đình nhanh chóng chộp được trọng điểm của câu chuyện này, anh lên tiếng cắt lời Lục lão phu nhân: “Bà nội, ý của bà là đã từng có một cô gái cắn Dạ Vô Ưu?”
Lục lão phu nhân gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404537/chuong-834.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.