Chương trước
Chương sau
Chết Đôi mắt sáng trong của Hạ Tịch Quán nhìn Lục Tư Tước: “Bác Lục, bác muốn nói gì với tôi?”
Lục Tư Tước không có biểu tình gì, nhìn không ra vui giận: “Lúc ở Hải Thành tôi đã nói, tôi không hy vọng cô vướng mắc giữa anh em nó, vì sớm muộn cũng có một ngày bọn nó sẽ vì cô mà tương tàn, thế nào, tôi nói đúng chứ?”
“Bác Lục, chắc không phải là bác khoe khoang năng lực biết trước của bác đâu nhỉ? Hay là nói bác Lục muốn đổi nghề coi bói rồi, bác muốn bát ăn cơm của máy ông thầy bói đấy à?” Hạ Tịch Quán không tiếp lời, chỉ hỏi ngược lại.
Lục Tư Tước ngược lại lộ ra một chút ý cười: “Bây giờ ý cô là thế nào, hai thằng con trai tôi đều bị cô mê thần hồn điên đảo, cô chọn đứa nào?”
“Bác Lục, hiện tại chuyên dư luận xôn xao, bác không nghĩ cách để tôi làm sao lặng yên không tiếng động biến mắt, mà lại để hai người con trai thiên chỉ kiêu tử của bác cho tôi chọn, tôi thực sự được yêu thương mà run sợ mà, đương nhiên, nhiều hơn là sợ, tôi không rõ rốt cuộc bác muốn làm gì?”
Hạ Tịch Quán nhìn Lục Tư Tước bí hiểm đối diện, từ khi thân thế của cô là con gái của Lâm Thủy Dao phơi bày ánh sáng, Lục Tư Tước này càng thêm khó bề phân biệt, cô thực sự không nhìn ra rốt cuộc ông đang tính toán thứ gì.
Lục Tư Tước cong môi: “Không cần sợ, trước khi tôi tìm được Liễu Anh Lạc, cô còn an toàn.”
Đúng vậy, ông đã nói ra mục đích của mình, ông nói ông muốn Liễu Anh Lạc.
Hạ Tịch Quán nghệch cái đầu nhỏ: “Bác Lục có ý là, Liễu Anh Lạc vẫn chưa chết, mà là… bị mẹ tôi mang đi, phải không?”
Lục Tư Tước rất thích người thông minh, anh không khỏi muốn giơ ngón tay cái lên cho Hạ Tịch Quán rồi, cô gái này có một “thất khiếu linh lung tâm(*)”.
(ÿTrong tiểu thuyết Phong thần diễn nghĩa, Tỷ Can có trái tim có bảy lỗ, rất đặc biệt. Vì thế cụm từ này thường dùng để miêu tả người thông minh, sáng suốt, có khả năng thấu hiểu vạn vật trên thế gian.
Năm đó cục diện chính là một ván cờ chết, mà cô gái này lại chính là điểm then chốt để giải mã ván cò chết này.
Lục Tư Tước có một loại trực giác, chẳng mấy chốc cô sẽ đầy ra từng lớp sương mù.
Thấy Lục Tư Tước không nói gì, Hạ Tịch Quán tiếp tục to gan suy đoán nói: “Xem ra tôi nói đúng rồi, mẹ tôi thực sự mang Liễu Anh Lạc đi, mấy năm nay ông vẫn luôn tìm mẹ tôi! Nhưng mẹ tôi đã vô ảnh vô tung biến mắt rồi.”
Lần này Lục Tư Tước gật đầu: “Mẹ cô đã biến mắt ở điểm cuối thế giới rồi.”
Trong lòng Hạ Tịch Quán khẽ động, đây là ý gì?
Lục Tư Tước nhìn cô: “Mẹ cô không phải người nơi này, mẹ cô đến từ một đất nước bí ẩn. Hạ tiểu thư, liệu tương lai sẽ có một ngày cô sẽ giống với mẹ cô, biến mắt hay không?”
Hàng mi nhỏ dài Hạ Tịch Quán khẽ run, bị lượng lớn tin tức này tập kích, mẹ cô đến từ chính một đất nước… thần bí?
Đất nước gì chứ?
Lục Tư Tước trước mắt này quả nhiên là một con cáo già đầy mưu kế, là kẻ đứng trên vạn người khuấy động phong vân một đời Đề Đô, ông đã biết quá nhiều.
Hạ Tịch Quán rất muốn từ trong miệng ông đào ra một chút tin tức hữu dụng, cô đang định lên tiếng, nhưng lúc này bên tai truyền đến một tiếng nói trầm thấp từ tính: “Vì sao cô ấy phải biến mắt?”
Có người tới.
Hạ Tịch Quán ngoái đầu nhìn lại, một bóng người cao lớn xông vào trong tầm mắt, Lục Hàn Đình cũng quay về rồi!
Tối nay Lục Hàn Đình mặc chiếc áo khoác đen, áo khoác dài tôn lên dáng người cao lón của anh, trên vai anh phủ lớp sương lạnh bên ngoài, cả người trông anh tuấn sang trọng, giống như khối nam châm thu hút ánh mắt mọi người.
Người hầu nữ cung kính tiến lên đón, Lục Hàn Đình đưa túi công văn trong tay cho người hầu, sau đó tháo bao tay da màu đen ra rồi vào phòng khách, anh thâm thúy nhìn về Lục Tư Tước, lại hỏi một câu: “Sao cô ấy phải biến mắt? Biến đi đâu chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.