Lần này vào cắm địa không tìm được bảo rương, xem như là thất bại, nhưng là cũng chưa tính là tốn công vô ích, vì Hạ Tịch Quán thấy được sói còn có hai ảo giác, cô cần lật xem sách cổ có liên quan tìm kiêm manh mối.
Hạ Tịch Quán kể hết chuyện xảy ra trong cắm địa với Hạ Bang và Lam Yên, Hạ Bang cả kinh nói: “Quán Quán, con nói bọn con gặp sói?”
“Đúng vậy ạ.” Hạ Tịch Quán gật đầu.
“Không thể nào, vì sao trong hậu viện radio viện khoa học lại nuôi hai con sói? Sói là loài thú vô cùng hung mãnh đáng sợ, ngoại trừ bí thuật giáo huấn sói, không ai có thể hàng phục được chúng nó.”
Hạ Tịch Quán giật mình: “Bố Hạ, bí thuật giáo huấn sói là cái gì vậy ạ?”
Hạ Tịch Quán lần đầu tiên nghe đến cụm từ “bí thuật giáo huấn sói” này.
Hạ Bang nhìn Hạ Tịch Quán: “Bố cũng nghe nói thôi, nghe nói đã từng có một thiếu nữ có bí thuật giáo huấn sói, cô ấy cưỡi trên lưng sói phi nhanh, tất cả sói đều nghe theo hiệu lệnh cô ấy, tôn cô ấy là vua.”
Hạ Tịch Quán nhớ lại tối hôm qua na hai con sói quỳ dưới chân cô, thành bái phục cô, hệt như xem cô là chủ nhân.
Nhưng là, cô cũng không biết bí thuật giáo huấn lang kia mà.
Hạ Tịch Quán suy nghĩ một chút: “Bố Hạ, mẹ Lam, kỳ thực có một vấn đề con vẫn luôn tò mò, hai người có biết mẹ con đến từ đâu không ạ? Con vẫn cho là mẹ con đến từ Đề Đô, nhưng đến đây con mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404452/chuong-749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.