Lục Hàn Đình dứt lời liền giận dữ bỏ đi.
Hạ Tịch Quán cứng đờ tại chỗ, cô thật không ngờ anh biết cô đã kết hôn sẽ phản ứng lớn như vậy, cái gì mà đổ vỏ chứ? Tự anh đổ vỏ của chính mình đó, được chưa?
Song, cô không thể nói cho anh biết.
Hạ Tịch Quán nhìn về phía Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình đã ngồi bên đống lửa, cả người bực bội, sắc mặt âm trầm gần như có thể đỗ giông.
Trên người cô còn rất nóng, hơn nữa bức xạ nhiệt từng đọt nối tiếp từng đợt, Hạ Tịch Quán nhìn Lục Hàn Đình chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, tiếp tục như vậy nữa cô sợ không nhịn được mắt.
Hạ Tịch Quán đi ra ngoài.
Hạ Tịch Quán ra khỏi hang núi, giữa đêm trong rừng hết sức giá rét, gió lạnh như cắt da cắt thịt, vừa vặn có thể giải đi chút nhiệt độ trên người cô.
Bảo rương thứ hai của mẹ đến tột cùng ở đâu?
Rừng rậm này thoạt nhìn vô biên vô hạn, mênh mông thần bí, muốn ở đây tìm kiếm một vật chính là mò kim đáy bề.
Hạ Tịch Quán lại tới bên vách đá sâu thẳm kia, ban nãy chính đây cô thấy ảo giác, thấy được bảo rương của mẹ.
Vách đá này đến tột cùng ẩn giấu bí mật gì?
À hú.
Thình lình vang lên tiếng tru của sói, Hạ Tịch Quán khẽ giật mình, trong nháy mắt cảnh giác, hiện tại ngực cô vẫn còn mơ hồ đau, là nơi bị móng vuốt sắc bén của sói cào xuống.
Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bóng tối hai con sói kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404448/chuong-745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.