Hai chân Hạ Tịch Quán mềm nhữn, cả người trượt xuống, không chịu nổi nụ hôn hừng hực như lửa của anh, trong hơi thở đều là mùi vị mát lạnh của người đàn ông.
Lục Hàn Đình không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn cô, nhìn khuôn mặt lớn chừng bàn tay như tuyết ấp kia, nhìn đôi mắt sáng trong ấy vì anh mà mê ly.
Hôn một hồi, Lục Hàn Đình thả cô ra, nhưng cánh mũi anh vẫn dán lên mặt cô, nóng bỏng cọ cọ, hô hấp hai người quấn quanh, anh khàn giọng hỏi: “Muốn làm gì, hửm?”
Hạ Tịch Quán lấy can đảm, hai tay nhỏ bé thúc ngực anh đẩy anh tới trên vách tường, hai người thay đổi một vị trí, cô nâng đầu nhỏ khiêu khích nhìn anh: “… Anh!”
“À.” Lục Hàn Đình bật ra tiếng cười khàn khàn, anh vươn bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ xinh của cô lên: “Ai dạy dỗ cô bộ dáng quyến rũ người khác thế, hả? Từ Thiếu Nam? Lục Tử Tiễn? Hay là thằng nào tôi không biết?”
Giọng anh hạ xuống, Hạ Tịch Quán, trong đầu vang lên tiếng “keng”, anh là nhìn nhận cô như vậy sao, cho là cô đã lăn lộn qua rất nhiều người đàn ông?
“Sao anh lại nói vậy?” Hạ Tịch Quán kéo lý trí về, nhíu mày hỏi.
“Chẳng lẽ không đúng sao, ngày đó trong tiệc rượu tư nhân, tôi đứng ngoài cửa phòng cô, tận tai nghe được tiếng kêu rên của cô và Từ Thiếu Nam.” Lục Hàn Đình nói chuyện này ra.
Đồng tử Hạ Tịch Quán khẽ co rụt, hóa ra ngày đó anh đứng ngoài cửa phòng cô.
“Anh hiểu lầm rồi, giữa tôi và Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404446/chuong-743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.