Cảm giác được cô bé trong lòng ngoan ngoãn nghe lời, cơn tức của Lục Hàn Đình tan đi hơn phân nửa, anh vươn cánh tay rắn chắc ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô, bảo vệ cô trong lòng mình: “Hạ Tịch Quán, sao cô lại thích gây sự như thế chứ, cô có thể dừng một chút được không hả?” Hạ Tịch Quán đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô nâng đôi mắt sáng lên nhìn Lục Hàn Đình: “Ban nãy lúc anh qua đây, anh thấy cái gì thế?” Nếu như nơi đây có thể để người ta thấy được ảo giác khát vọng nhất từ đáy lòng, thứ cô thấy là bảo rương của mẹ, vậy thứ anh thấy là cái gì?
Lục Hàn Đình rũ xuống mí mắt anh tuấn nhìn Hạ Tịch Quán: “Thấy được cái gì là cái gì, tôi thấy cô đó, tôi thấy cô chạy về phía vách đá!” Anh thấy là cô?
Hạ Tịch Quán chắn động, anh thấy là cô, lẽ nào là vì khát vọng nhất đáy anh lòng là cô, hay là nói chỉ mình anh mới không bị châm pháp này quấy nhiễu, cái này không trói buộc được anh?
“Nghĩ gì thế, ở trước mặt tôi còn phân tâm như vậy, hửm?” Lục Hàn Đình không vui đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm như nước của cô.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ý thức được chính mình giống như con bạch tuộc bám lên người anh, cô nhanh chóng buông lỏng tay, lui về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách.
Bàn tay to của Lục Hàn Đình cứng đờ giữa không trung, đồng tử càng thêm sâu: “Hạ Tịch Quán, cô thật là thực tế, gặp nguy hiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404441/chuong-738.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.