Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên ở đây lần nữa bị đánh bại trên buổi họp báo, trong lòng hận đến ngứa ngáy, bọn họ chuẩn bị sau buổi họp báo sẽ đi xử Hạ Tịch Quán, viện khoa học radio đều là địa bàn của Dạ gia, Hạ Tịch Quán cũng chỉ có thể phe phẩy cái đuôi một lát mà thôi, trở về đóng cửa lại, bọn họ dĩ nhiên sẽ phục lại mối nhục mà Hạ Tịch Quán làm ra hôm nay.
Thế nhưng ý nghĩ này mới vừa xoay quanh ở trong óc, bọn họ liền nghe được giọng điệu làm bộ đáng thương của Hạ Tịch Quán: “Tôi rất nghe lời, như vậy tôi ở viện khoa học cũng sẽ không lại xảy ra chuyện gì nữa… đúng không?”
Hạ Tịch Quán lại không ngoan dùng chữ “lại” này.
Quả nhiên toàn hiện trường liền thổn thức, ánh mắt mọi người nhìn Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên đều khác lạ, “Bọn họ quả thật động thủ với Hạ Tịch Quán!”
“Chậc chậc, không nghĩ tới Dạ gia là như vậy. Dạ gia, thực sự là quá đỗ đốn.”
“Anh nói bọn họ còn ra tay tiếp với Hạ Tịch Quán nữa không?”
“Tôi đoán không có lá gan ấy đâu, bọn họ vẫn nên cầu mong Hạ Tịch Quán sống lâu trăm tuổi đi! Ngược lại Hạ Tịch Quán về sau thiếu một cọng tóc thì Dạ gia cũng không thoát khỏi liên quan!”
Dạ Huỳnh một máu nóng xông lên đầu, xém nữa không đứng vững, hôm nay bà ta bị Hạ Tịch Quán làm tức giấy đành đạch.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đưa tay đỡ Dạ Huỳnh.
Sắc mặt Dạ Huỳnh trắng bệch, tình huống hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404406/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.