Chương trước
Chương sau
Lúc này Phạm Điềm tiến lên, đưa tay ôm lấy Dạ lão, cô ta hồn nhiên chả đoái hoài đến mọi chuyện bên ngoài, chỉ nói ra tâm sự: “Dạ lão, nhiều năm như vậy em một mực đi theo bước chân của thầy, em muốn tới gần thầy, lại không dám tới gần thầy, hiện tại em không muốn kiềm nén mình nữa, em thích thầy, vợ thầy đã sớm qua đời, không bằng để em chăm sóc thầy đi, em muốn gả cho thầy!”
Trời ạ.
Mọi người bị bom dội, bọn họ nhào tới Phạm Điềm đang gắt gao ôm lấy Dạ lão, điên rồi điên rồi, cô ta thật sự điên rồi! Lệ Yên Nhiên cứng đờ tại chỗ, một chữ đều không nói được, Dạ Huỳnh nhìn tận mắt cha của mình bị một thiếu nữ cuồng nhiệt bày tỏ, nói không chừng bà lại mọc ra một “bà mẹ”, bà ta không có cách nào lại bảo trì ưu nhã cùng lạnh lùng, gần như nhảy dựng lên dậm chân ra lệnh: “Người đâu, kéo con điên này ra ngoài mau, lôi nó ra ngoài maul”
Phía ngoài bảo vệ vọt vào, nhanh chóng giữ lại Phạm Điềm, muốn kéo Phạm Điềm ra.
Thế nhưng Phạm Điềm cảm nhận được lực cản, càng thêm liều mạng ôm lấy Dạ lão.
Hai phe giằng co, toàn bộ Đài A hỗn loạn.
Những nhân viên ở đây giống như chưa từng thấy qua đại thế ngây người nhìn Phạm Điềm, quên mát tắt radio, hiện tại hiện tại tỷ lệ nghe đài đã từ đồng bằng leo vụt lên đỉnh núi rồi.
Sắc mặt Dạ lão rất khó coi, ông ta vươn tay dùng sức đẩy Phạm Điềm ra.
Phạm Điềm điên cuồng có chấp nhìn Dạ lão, cho dù bị mấy tên bảo vệ lôi kéo, cô ta vẫn muốn đi xông đến Dạ lão bên kia: “Dạ lão, có phải thầy không thích em hay không, sao thầy lại không thích em chứ, em không tin thầy không thích gái trẻ, chúng ta hợp tác rất vui vẻ mà, là thầy cho em hy vọng, có phải thầy đã quên ngày tuyển chọn đó hay không…”
Mắt thấy Phạm Điềm sắp nói ra giao dịch ngày đó ra, Dạ lão cầm một ly trà lên, trực tiếp hát trà lên mặt Phạm Điềm: “Cô tốt nhất nên tỉnh lại đi!”
Nước lạnh tạt lên mặt Phạm Điềm, Phạm Điềm run lên, tỉnh táo lại.
Cô ta vừa rồi đã làm gì vậy? Phạm Điềm ngắng đầu nhìn Dạ lão sắc mặt xanh mét, lại nhìn Lệ Yên Nhiên, sau đó nhìn về phía nhân viên công tác đang vây xem, hai chân cô ta mềm nhữn, trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Phạm Điềm thở dốc từng ngụm, toàn thân run rẩy, như là bị người đẩy vào hàm băng lạnh thấu xương, cô ta thực sự không biết mình ban nãy mình đã làm gì.
Lúc này “tách” một tiếng, Dạ Huỳnh xông lên trước, rốt cục cũng tắt radio đi.
_ Đài A ban nãy loạn cào cào trong nháy mắt trở nên an tĩnh, an tĩnh đến ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe rõ ràng.
Bầu không khí cứng đờ mà quỷ dị. xem thêm .
Lúc này “két” một tiếng, cổng lớn Đài A được đầy ra, có người đi đến, là Khâu phu nhân dẫn theo Hạ Tịch Quán tới.
Khâu phu nhân đi lên trước, cầm tay Dạ lão: “Dạ lão, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, mị lực của ông vẫn không giảm như năm đó ấy nhỉ, có thể mê muội một cô gái đến chao đảo thế này cơ mà. Lợi hại lợi hại, tôi thực sự không phục ông không được.”
Dút lời, Khâu phu nhân đi tới trước mặt Lệ Yên Nhiên, bà vỗ vỗ bả vai Lệ Yên Nhiên: “Cô chính là cháu gái Dạ lão nhỉ, ôi chao, đây thật là trò giỏi hơn thầy mà, lần đầu thử âm nào chỉ là phá kỷ lục, mà là nỗ tung luôn đấy, vừa rồi chắc là… toàn dân đều nghe đài nhỉ?”
Nói xong, Khâu phu nhân lại tới trước mặt Dạ Huỳnh: “Trưởng đài Dạ, có cô con gái và ông bố như thế, trong lòng cô lúc này nhất định rất kiêu ngạo hai”
Khâu phu nhân vốn là quan hệ cạnh tranh với Dạ gia, lần luân phiên diễn thuyết vô tình cười nhạo này của bà quả thực làm cho Dạ lão Dạ Huỳnh Lệ Yên Nhiên cổ họng cuồn cuộn, suýt chút nữa phun búng máu ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.