Chương trước
Chương sau
Văn Thượng Võ ở đó nghiêm túc bàn bạc với nhau, thiếu điều quyết định dứt khoát, lúc này Lục Hàn Đình ở phía trước đột nhiên dừng chân lại.
Lục Hàn Đình xoay người, đôi mắt hẹp thâm thúy xoáy vào mặt Sùng Văn Thượng Võ.
Sùng Văn: “Thiếu chủ, cái chủ ý cùi bắp này là Thượng Võ nói, tôi tuyệt đối không đồng ý việc bắt Hạ tiểu thư!”

Thượng Võ: “…” Mình phí lời rồi!
Lục Hàn Đình một tay đút trong túi quần, khuôn mặt tuần tú không phân biệt vui giận, khiến người ta nhìn không thấu giờ khắc này anh đang nghĩ gì, một lúc sau anh mở miệng: “Tìm luật sư riêng của tôi đến, tôi muốn gửi thư luật SƯ.
Thư luật sư?
Thiếu chủ là định gửi thư luật sư cho ai thế này?
Hạ Tịch Quán chén say sưa một bữa no căng, được người đưa về Hạ gia, cô trở lại phòng mình, trên bàn trà đã lặng lặng đặt một bao thư rồi.
“Mẹ Lam, bao thư này là ai đưa tới vậy ạ?” Hạ Tịch Quán nghỉ ngờ hỏi, sao đang êm đẹp tự dưng có người đưa thư cho cô?
Giọng Lam Yên từ trong phòng khách truyền tới: “Người đưa thư đưa tới, nói đưa cho con, nên mẹ đặt trong phòng „ cơn.
TAY: Hạ Tịch Quán lên tiếng, sau đó mở bao thư ra, lấy ra đồ vật bên trong, bên trong là một phần thư luật sư.
Thư luật sư?
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhìn thoáng qua bức thư luật sư này, đây là Lục Hàn Đình ủy thác luật sư của mình gửi thư luật sư cho cô, kiện cô tội cố ý đả thương người, hành vi húc anh đến phế.
Hạ Tịch Quán quả thực xem ngây người, cô hoàn toàn thật không ngờ Lục Hàn Đình lại làm như thế, vậy mà kiện cô húc anh đến phé, anh thực sự… phế rồi?
Lúc này một chuỗi chuông di động vang lên, điện thoại tới, là tên đầu sỏ Lục Hàn Đình gọi.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ấn phím nhận, cô chau hàng mày thanh tú, lạnh giọng: “Lục tổng, anh có ý gì?”
Chất giọng Lục Hàn Đình trầm thấp từ đầu dây bên kia chằm chậm rót vào màng nhĩ cô, mang theo ý không vui: “Hạ Tịch Quán, cô hung dữ cái gì, cô hung với ai, cô gái ác độc như cô còn lý luận?”
*“.” Hạ Tịch Quán không ngừng nhắc nhở chính mình, đừng nồi giận, nổi giận mày liền thua: “Được rồi Lục tổng, tôi đã đã nhận được thư luật sư của anh, anh kiện tôi cố ý đả thương anh, làm anh tàn phê, vậy giây chứng nhận từ bệnh viện đâu, không có giấy chứng nhận từ bệnh viện tôi làm sao biết anh có thực sự phế hay không?”
“Vậy bây giờ cô cứ tới đây, tôi cho cô kiểm tra thử tôi đến tột cùng có phế hay không?” Lục Hàn Đình vô liêm sỉ nói.
Hạ Tịch Quán nghẹn lời, quả quyết không lên tiếng.
“Câm rồi? Sao không nói chuyện? Cô húc tôi đến phế là sự thực, tôi đã chính thức khởi tố cô, tôi không muốn bồi thường, cô cũng không thường nổi, nhưng cô phải có phụ trách với chỗ tôi bị phế, phụ trách khiến tôi bình phục. Hạ Tịch Quán, cô trốn không thoát đâu.” Lục Hàn Đình buông lời kiên quyết, trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe tiếng “tít tít”, Hạ Tịch Quán phát điên, anh đây là dựa vào mình bị tàn phế tới vu cáo cô sao?
Anh… Đến tột cùng có cần mặt mũi không thế hả?
Không biết xấu hồ!
Hạ Tịch Quán tới viện khoa học, lúc vào radio cô liền thấy Lệ Yên Nhiên và Phạm Điềm phía trước, hai người kia đang thấp giọng nói chuyện với nhau gì đó, đoán chừng lại là mưu đồ bí mật hại cô.
Lúc này Lệ Yên Nhiên thấy được Hạ Tịch Quán, cô ta nhanh chóng lộ ra nụ cười quỷ dị: “Hạ Tịch Quán, cô đã đến rồi?”
Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu tinh xảo, thong dong lại rộng lượng chào hỏi một tiêng: “Chào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.