Câu cuối “các người vui vẻ là được” kia của Hạ Tịch Quán làm mẹ con Dạ Huỳnh Lệ Yên Nhiên trong nháy mắt biến sắc, bọn họ cảm giác mình như đắm vào vải bông.
“Trưởng đài, nếu như không có chuyện gì, tôi đến đài D trước.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán xoay người rời đi.
Lệ Yên Nhiên nhìn bóng người Hạ Tịch Quán đi xa, tức giận cắn chặt răng mình, cô ta ghét nhất dáng vẻ Hạ Tịch Quán vân thanh phong nhạt như vậy, bình tĩnh ung dung, thật giống như… cô chỉ xem trò vui, mà cô ta lại là vai diễn ngang ngược tàn á!
c “Yên Nhiên…” Lúc này Dạ Huỳnh giữ cô ta lại: “Hạ Tịch Quán tới đây không phải chuyện xấu, chí ít nó làm cái gì đều ở dưới mí mắt mẹ, phóng tầm mắt ra xa một chút, đừng phí thời gian trên người nó, việc con cần phải làm nhất bây giờ chính là xuất ra thành tích, để mình càng thêm ưu tú.”
Lúc này Lệ Yên Nhiên mới hết giận, cô ta biết chuyện của Hạ Tịch Quán không cần cô ta động thủ, có ông ngoại và mẹ ở đây, Hạ Tịch Quán không thể nào nhắc được sóng to gió dữ gì.
Nơi này là viện khoa học, cô ta còn phải kiêng ky Hạ Tịch Quán?
“Đã biết mẹ, vậy con đến đài A.” Lệ Yên Nhiên mang theo Phạm Điềm rời đi.
Hạ Tịch Quán đến đài D, nơi này đúng là hoang phế, trong phòng làm việc tất cả đều là bụi và rác rưởi, mỗi quét dọn không cũng phải mắt hơn một ngày.
Hạ Tịch Quán không hề oán giận, cô cỡi áo khoác ra, xoắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404379/chuong-675.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.