Thế nhưng, cô một lần, rồi lại một lần xuất hiện trước mắt anh.
Mỗi lần cô vừa xuất hiện, anh liền không khống chế được, không còn giống mình.
Anh đã từng nỗ lực, không để cô quyến rũ nữa, nhưng không được.
Từ khi ở phòng khách lúc nãy biết được cô chính là cô bé năm đó kia, là nàng dâu nhỏ năm xưa mẹ hứa gả cho anh, anh liền cảm thấy khắc chế cùng ẫn nhãn máy ngày nay đã sụp đỗ rồi.
Ánh mắt Lục Hàn Đình đỏ tươi mà ngoan lệ nhìn cô chằm chằm, sau đó mắp máy đôi môi mỏng, nhếch miệng mang theo ý châm biếm: “Vì sao Từ Thiếu Nam có thể, Lục Tử Tiễn có thể, còn theo tôi lại không? Vì sao cô có thể ngủ với bọn họ, lại không thể ngủ với tôi?”
“cm Hạ Tịch Quán bị anh nhục nhã mặt vừa đỏ lại trắng, cô giơ bàn nhỏ lên, lại tát lên gương mặt đáng ghét đó.
Thế nhưng lần này không tát được, vì Lục Hàn Đình ở giữa không trung cản lại cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, không để cô tát được.
Lục Hàn Đình âm trầm nhìn cô: “Hạ Tịch Quán, tôi không biết cô ở đây già miệng cái gì, tôi có thể cho cô thứ mà tuyệt đối bọn Lục Tử Tiễn Từ Thiếu Nam không thể cho cô, cô còn già miệng như vậy, tôi liền nghi ngờ cô mơ tưởng đến danh phận và có con với tôi, đừng nên quá tham. Loại con gái tâm cơ còn mập mờ lẳng lơ với đám đàn ông được tôi nguyện ý bao nuôi như cô nên thấy may mắn tôi nễ tình tình cảm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404371/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.