Chương trước
Chương sau
Lục tiên sinh trước kia không hoàn mỹ chút nào, anh bị mất ngủ, tâm lý có bệnh, còn nghi thần nghỉ quỷ rất thích ăn dám chua, chỉ cần thấy cô và tên con trai khác đến gần một chút cũng sẽ giận dỗi, thế nhưng, anh rất yêu rất yêu cô.
Lúc anh phát bệnh bị tai nạn xe, cả người ngã trong vũng máu, anh cầm di động gọi cho cô Quán Quán, anh đau quá, em về nhà đi.
Lúc bệnh tình anh nghiêm trọng bắt đầu ngủ không được, anh giống như một biến thái theo dõi điên cuồng bám sát cô, sẽ đứng trong góc phòng u ám rình coi cô, anh biết mình ngã bệnh, cho nên dù đau, anh cũng thử buông tay cô.
Khi anh cùng cô ở trong thôn núi nhỏ kia, anh leo lên cây thận trọng lầy ba hòn trứng chim đưa cho cô, anh móc súng ra, mặc dù toàn thế giới đã từng báo cho cô lúc anh phát bệnh sẽ thương tổn cô, nhưng anh không mảy may tổn thương cô, anh chỉ là cầm súng nhắm vào đầu mình Quán Quán, đừng đi.
Anh yêu thảm cô.
Hạ Tịch Quán lập tức lệ rơi đầy mặt, cô nhớ tới sinh nhật 20 tuổi năm ngoái, tâm nguyện cô ước chính là hôm nay của năm sau, Lục tiên sinh vẫn bên cạnh cô như cũ.
Hạ Tịch Quán đã biết, nguyện vọng này sẽ không thực hiện.
Về sau mặc kệ cuộc đời của cô viên mãn như thế nào, đều sẽ vì anh mà khiếm khuyết.
Một khắc như thế, bờ vai Hạ Tịch Quán run lên, vừa khóc vừa cười như một đứa ngốc.
Hạ Bang và Lam Yên hỏa tốc chạy đến, bọn họ vừa xuống xe liền thấy Hạ Tịch Quán đứng bên ngoài, cô gái mặc quần áo bệnh nhân màu xanh lam rộng thùng thình, chân xỏ dép, cô không kềm chế khóc nức nở.
Lam Yên nhanh chóng chạy lên trước, choàng chiếc áo khoác lên vai Hạ Tịch Quán, kéo cô vào trong ngực mình, bà đưa tay võ lưng Hạ Tịch Quán, sờ đầu nhỏ của cô: “Không sao Quán Quán, khóc lên đi con! Khóc lên rồi hết thảy rồi cũng sẽ ổn thôi.”
Hạ Bang vẫn là lần đầu tiên thấy Hạ Tịch Quán khóc, ông không biết dỗ dành con gái, nhất là khi con gái khóc: “Quán Quán, con khóc cái gì, có phải vì thằng Lục Hàn Đình kia không, con chờ đấy cho bó, bồ liền triệu tập đám anh em xông vào, cướp thằng đó ra, nếu nó nguyện ý thì tốt, mà không muốn cũng phải nguyện ý, tối nay bố sẽ để các con bái đường thành thân, đưa vào động phòng, để nó làm áp trại tướng công của con!”
Nói rồi Hạ Bang liền lấy di động ra, chuẩn bị gọi anh em của mình qua, sau đó cùng nhau xông vào, cướp Lục Hàn Đình bên trong ra.
Ai dám chọc giận khuê nữ của ông rơi nước mắt, nhất định ông không để yên!
Hạ Tịch Quán lúc đầu khóc rất thương tâm, thấy Hạ Bang đã bắt đầu hành động, cô nhanh chóng ngắng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hạ Bang: “Bồ Hạ, bố đừng làm loạn!”
“Sao bố lại làm loạn, Quán Quán, con không phải thích thằng nhóc Lục Hàn Đình kia sao, bố để nó làm con rẻ bố!”
*“…” Hạ Tịch Quán nhanh chóng dùng tay nhỏ bé lau qua loa nước mắt: “Bố Hạ, bố hiểu lầm rồi, con không thích Lục Hàn Đình, bố đừng cướp anh ấy đi!”
Hạ Bang cảm thấy cô gái này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi ông còn thấy cô nhìn về phía bóng lưng Lục Hàn Đình khóc nhè đó, khóc đến là thương tâm.
“Bố Hạ, mẹ Lam, chúng ta về nhà đi.” Hạ Tịch Quán kéo tay Lam Yên đi về.
Lam Yên dù sao cũng là phụ nữ, có thể hiểu Hạ Tịch Quán, bà liếc mắt Hạ Bang: “Bỏ đi, dưa hái xanh không ngọt, dưa này chúng ta bỏ, về tìm quả khác ngọt hơn!”
Đối mặt với đôi vợ chồng thô bạo như vậy, Hạ Tịch Quán: “…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.