Chương trước
Chương sau
Dư quang(*) của Lục Hàn Đình thủy chung chú ý đến bóng người trong góc kia, nghe anh nói muốn đính hôn, cô không phản ứng chút nào, yên lặng đứng ở đó.
() Dư quang: Là kiểu nhìn không trực diện, mắt vẫn nhìn về chỗ khác nhưng lực chú ý lại hướng về một nơi khác nữa.
Lục Hàn Đình nhàn nhạt mà tự giễu nhếch môi, lúc này thang máy đã đến nơi, cửa mở, anh ôm Lệ Yên Nhiên ra ngoài: “Yên Nhiên, tôi đưa em về nhà.”
“Cảm ơn anh Hàn Đình.” Lệ Yên Nhiên vui vẻ cười nói.
Hạ Tịch Quán về tới Hạ gia, mới vừa vào phòng đã gục trên giường, hôn mê bắt tỉnh.
Hạ Bang và Lam Yên bị cô hù chết, nhanh chóng gọi bác sĩ qua, Hạ Tịch Quán sốt cao 42 độ không giảm, gương mặt nhỏ nhắn nóng như lửa hun.
“Bác sĩ, Quán Quán nhà tôi sao lại bất tỉnh, cho dù có sốt cao cũng không thể hôn mê chứ?” Lam Yên sốt ruộy kéo bác sĩ lại.
Bác sĩ cuống cuồng lau mồ hôi lạnh: “Hạ phu nhân, lệnh thiên kim lần này sốt rất cao, bệnh tới như núi sập, nên mới bị ngất xïu, sốt cao là một quá trình, phải từ từ mới hạ được, lệnh thiên kim chẳng mấy chốc nữa sẽ tỉnh thôi.”
Tuy là bác sĩ liên tục cam đoan, thế nhưng Hạ Bang và Lam Yên đều không yên lòng, Hạ Tịch Quán có dòng máu trân quý bảo vệ cơ thể, từ nhỏ đã không ngã bệnh, lần này sốt cao 42 độ, cả người nóng như lò lửa, bọn họ sợ cái đầu nhỏ của Hạ Tịch Quán cũng bị đốt hỏng.
Người hầu nữ cứ vắt khăn lạnh từng đợt từng đọt, Lam Yên thức trắng đêm, dùng khăn lạnh giúp Hạ Tịch Quán giảm nhiệt vật lý, Hạ Tịch Quán mãi vẫn chưa tỉnh, ngủ mê man.
Hạ Bang vẫn là lần đầu tiên chứng kiến Hạ Tịch Quán tái nhợt vô lực như thế, ở trong ấn tượng bọn họ, Hạ Tịch Quán vĩnh viễn là thông tuệ thản nhiên, thong dong tự tin, giống như là một ngôi sao sáng chói, nhưng bây giờ cô không chút sinh khí nằm trên giường, lộ ra vài phần yếu đuối của cô gái 20 tuổi.
Hạ Bang thở dài: “Đứa nhỏ này rốt cuộc làm sao vậy, đang khỏe như vậy đột nhiên bị bệnh?”
“Đúng vậy, hôm nay Đại học A tiến vào Top 5, Quán Quán chúng ta càng danh chấn Đề Đô, ba ngày sau viện khoa học sẽ tiến hành tuyển chọn học sinh từ Top 5 trường rồi, đây chính là mục đích Quán Quán tới Đề Đô, vào viện khoa học lấy lại bảo rương thứ hai năm đó tiểu thư lưu lại, Quán Quán sao lại thình lình ngã bệnh ngay lúc này chứ?”
“Chúng ta phải tin tưởng Quán Quán, nhất định vào hôm tuyển chọn đó Quán Quán sẽ khỏe hơn!”
Dạ gia.
Người hầu nữ mở ra cổng lớn biệt thự: “Đại tiểu thư, cô đã về?”
*Ừ.” Dạ Minh Châu hấp tấp đi vào: “Ông nội tôi đâu, tôi muốn gặp ông nội!”
“Đại tiêu thư, lão gia tử ở thư phòng.” Người hầu nữ cung kính đáp.
Dạ Minh Châu nhanh chóng lên lầu, đẩy cửa thư phòng ra: “
Ông nội.”
Dạ lão đang ở giá sách bên tìm sách, thư phòng này rất lớn, bên trong toàn là giá sách, trên giá sách chi chít sách cổ y dược, rất nhiều sách là bản thất lạc rất quý giá.
Toàn bộ Đề Đô không ai không biết Dạ gia si mê y học, Dạ lão gia tử làm học viện trưởng viện khoa học, điên cuồng theo đuỏi y thuật.
“Ông nội, ông đừng đọc sách nữa, cháu nói cho ông việc này, rất quan trọng đó!” Dạ Minh Châu kéo Dạ lão lại.
Dạ lão đang đọc sách ngắng đầu nhìn Dạ Minh Châu, trong cặp mắt đục ngầu của ông tản ra tia sáng sắc bén, nhưng ông rất cưng chiều cô cháu gái này: “Minh Châu, cháu muốn nói gì với nội thế?”
“Ông nội, gần đây Đề Đô có một người rất nồi tiếng, cô ta chính là Hạ Tịch Quán!”
Dạ lão ha hả rồi hai tiếng: “Chính là người thi được trọn 750 điểm Hạ Tịch Quán? Nghe nói, gần đây tên của cô ta như sắm dội bên tai.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.