Lục Hàn Đình là người đàn ông trưởng thành bình thường, hiện tại hai người đã đâm thủng tờ giấy kia rồi, có một số việc không cần phải giả vờ nữa, bàn tay to bóp thắt lưng mềm mại của cô, anh thâm thúy lại thẳng thừng nhìn cô: “Ừ, thì thế nào?
Cho dù bao nuôi cô ba ngày, cũng sẽ không bạc đãi cô.”
Anh luôn hào phóng với phụ nữ, chỉ tiền rất rộng rãi, điểm này Hạ Tịch Quán thật ra tin tưởng.
Hạ Tịch Quán cong đôi môi củ ấu đỏ thắm: “Nhưng…”
“Nhưng mà cái gì?” Dưới mắt Lục Hàn Đình, cô đã bằng lòng kiểu quan hệ này.
Hạ Tịch Quán nghiêng cái đầu nhỏ: “Nhưng đôi khi Chương trình học trên trường sẽ rất trễ, tôi không thể cam đoan chính mình mỗi ngày đều về nhà trước tám giờ.”
Hai người gần như thế, Lục Hàn Đình ngửi thấy mùi hương thiếu nữ trong veo trên người cô, mùi thơm này anh từng ngửi qua trên người cô, mỗi lần ngửi là một lần mê muội.
Lục Hàn Đình sắn đến gần cô, dán khuôn mặt tuấn tú vào mái tóc dài của cô, anh khép mắt, trong đầu còn hiện khung cảnh Lục Tử Tiễn ôm cô bên ngoài quán bar, anh biết rõ cô không phải một cô gái tốt, nhưng anh vẫn muốn cô, thậm chí còn lấy một phần thỏa thuận để trói buộc cô.
Chỉ cần cô chặt đứt đám người Lục Tử Tiễn kia, anh có thể không truy cứu, vờ rằng không thấy gì cả.
Nhưng, sao anh lại đem bản thân sống thành như vậy?
Sống hèn mọn như thế, anh muốn dạng đàn bà gì mà lại không có được chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404272/chuong-568.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.