Chương trước
Chương sau
Bữa ăn dinh dưỡng là mẹ Ngô làm, hiện tại Lệ Yên Nhiên nói cứ như là cô ta tự mình xuống bếp, ở trước mặt Lục Hàn Đình tranh công.
Mẹ Ngô cũng không nói ra, chút tâm tư của cô gái bà nhìn ra được, hơn nữa Lệ Yên Nhiên đã rất có lòng rồi, đương nhiên, cô ta vẫn là không có cửa so sánh với Thiếu phu nhân.
Mẹ Ngô nghĩ tới Hạ Tịch Quán, nếu như Thiếu phu nhân vẫn còn ở đây thì tốt rồi…
Ánh mắt Lục Hàn Đình mềm mại, Lệ Yên Nhiên là cô gái rất thông minh, cô ta chưa bao giờ lấy thân phận thiên kim Lục gia ở bên ngoài rêu rao, ở trước mặt anh lại càng chủ động buông xuống dáng vẻ tiểu thư để lấy lòng anh, mà đàn ông lại đa số có cảm tình với loại con gái này.
“Chúng ta cùng lên lầu thăm bà nội thôi!”. Truyện Xuyên Không
“Vâng ạ.” Lệ Yên Nhiên nhảy cỏn trong lòng.
Trong phòng, Lục lão phu nhân đã tỉnh, mấy ngày này bà ngoại trừ uống nước ra thì đều dựa vào dịch dinh dưỡng truyền vào, hiện tại cả người bà gầy đến thành da bọc xương, tỉnh thần ~^ £ Ä 3+ cũng rất uê oải.
“Bà nội, bà tỉnh rồi à?” Lục Hàn Đình nhanh chóng đỡ lão phu nhân lên, lót phía sau cô một chiếc nệm êm: “Yên Nhiên sang đây thăm bà đấy.”
“Bà nội Lục…” Lệ Yên Nhiên ngoan ngoãn tiến lên: “Cháu đã sớm muốn tới thăm bà, đã lâu không gặp cháu rất nhớ bà đó.
Nghe nói khẩu vị bà không tốt, cháu thiết kế thực đơn dinh dưỡng cho bà này, bà ăn nhiều chút nha.”
Lục lão phu nhân nhìn Lệ Yên Nhiên: “Hóa ra là bé Yên Nhiên à, cháu nhọc tâm rồi.”
“Bà nội Lục, bà đừng khách sáo với cháu, nào, để cháu đút bà uống chút canh.” Lệ Yên Nhiên ngồi bên giường, cầm thìa múc một hớp nhỏ canh thổi thổi, sau đó đưa đến bên miệng Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân mở miệng, phối hợp uống canh.
Lệ Yên Nhiên mới vừa hài lòng, đang chuẩn bị đút muỗng thứ hai thì lão phu nhân khẽ cong thắt lưng, trực tiếp phun ra ngụm canh kia.
“Lão phu nhân!” Mẹ Ngô nhanh chóng tiến lên vỗ lưng cho lão phu nhân.
Lệ Yên Nhiên không ngờ tới lão phu nhân bây giờ đã phản ứng với thức ăn đã lớn như vậy, lúc đầu cô ta còn đang đắc chí thực đơn mình thiết kế chữa khỏi được bệnh cho lão phu nhân, lấy le được trước mặt Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình dùng khăn lông ấm giúp lão phu nhân lau miệng, lão phu nhân ngừng nôn mửa cùng ho khan, cả người mệt mỏi lạ thường, bà phất phất tay: “A Đình, cháu đưa bé Yên Nhiên về đi! Bà không muốn ăn gì cả, muốn nghỉ ngơi thôi.”
Lục Hàn Đình không dám cãi lời, anh nhẹ giọng nói: “Bà nội, vậy cháu đưa Yên Nhiên về trước.”
Hai người rời khỏi phòng, Lệ Yên Nhiên thất vọng uất ức nhìn Lục Hàn Đình: “Anh Hàn Đình, em xin lỗi.”
Lục Hàn Đình mím môi mỏng, thần sắc anh rất lạnh nhạt mở miệng nói: “Không phải lỗi của em, mấy ngày nay đầu bếp nữ tới làm bữa ăn dinh dưỡng, bà nội đều là ăn một miếng sau đó ói ra, tôi đưa em về nhà trước.”
Trong phòng, mẹ Ngô lau tay cho lão phu nhân: “Lão phu nhân, bà nhát định phải khỏe lại, bà xem thiếu gia mỗi ngày hầu hạ trước giường, vô cùng lo lắng thân thể bà, không ngừng nghĩ cách muốn để bà ăn cơm, bà làm sao cam lòng phụ lòng thiếu gia chứ?”
Lão phu nhân thở dài một cái: “Mẹ Ngô, mấy tối nay tôi cuối cùng cũng nằm mơ, tôi mơ thấy… Quán Quán rồi…”
Mẹ Ngô cứng đờ.
“Tôi sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng làm qua cái chuyện hồi hận gì, nhưng bây giờ tôi hối hận, từng ngày trôi qua lại thêm hối hận, tôi chớ nên để Quán Quán gả cho A Đình… nếu như không phải là vì cứu A Đình, Quán Quán hiện tại vẫn sống tốt trước mặt tôi… Là tôi quá ích kỷ…”
Mẹ Ngô cũng biết lão phu nhân là tâm bệnh, viền mắt mẹ Ngô cũng biến đỏ, bà chỉ có thể nắm chặt tay lão phu nhân: “Lão phu nhân, trên đời này không có néu như, nếu như Thiếu phu nhân còn sống, con bé nhìn thấy bà như vậy, con bé là người đầu tiên đau lòng… Thiếu phu nhân là một đứa trẻ ngoan, con bé thực sự rất tốt, rất tốt…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.