Hạ Tịch Quán hôm nay dùng dây buộc tóc con bướm buộc đuôi ngựa thật tháp, dây buộc tóc tròn tròn treo trên tóc cô, cô lùi lại phía sau, tóc dài đen nhánh hệt như thác nước bung xõa, ở giữa không trung vẽ ra Vòng cung xinh đẹp.
Lúc này phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói dịu dàng đáng yêu: “Quán Quán.”
Hạ Tịch Quán quay đầu, Diệp Linh tới.
Ngày hôm nay Diệp Linh mặc chiếc váy thun đen, gấu váy rơi trên đầu gối của cô, tựa như vưu vật, đường cong uyễn chuyển mang chút khí chất lười biếng mềm mại, đem chiếc váy đen bình thường mang đến cảm giác cao cấp, mái tóc tựa rong biển tùy ý xõa xuống, môi hồng răng trắng khuôn mặt nhỏ mềm sáng đẹp động lòng người, như mới vừa một đóa hồng đỏ vừa nở rộ.
“Quán Quán, qua đây.”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đi tới: “Linh Linh, cậu đến rồi?”
Diệp Linh kéo Hạ Tịch Quán đến cạnh mình, sau đó nhướng hàng mày lá liễu nhìn về Lục Hàn Đình phía trước: “Lục tổng, vị này là bạn thân của tôi, cậu ấy không đắc tội anh chứ?”
Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua Hạ Tịch Quán: “Không có.”
“Vậy thì tốt, Quán Quán, vị này chính là Lục tổng của tập đoàn lớn trong thương giới ở Đề Đô, sau này cậu thấy anh ta phải đi đường vòng, nếu như đắc tội với Lục tổng, chúng ta không sống nổi ở Đề Đô đâu.” Diệp Linh hờ hững cong lên môi đỏ mọng cười nói.
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Biết rồi.”
“Vậy Lục tổng, chúng ta đi trước.” Diệp Linh kéo bàn tay nhỏ của Hạ Tịch Quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404216/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.