Chương trước
Chương sau
Hiện tại xem ra, người đầu điện thoại kia rất thú vị.
Lục Hàn Đình như có như không cong đôi môi mỏng, sau đó mang theo Tiểu Viên Viên xoay người rời đi.
Trên hành lang, Sùng Văn và Thượng Võ một mực chờ thiếu gia nhà mình Lục Hàn Đình, thấy Lục Hàn Đình đi ra, hai người nhanh chóng cung kính đi theo.
Sùng Văn đẩy Thượng Võ mặt liệt một cái: “Hình như tôi thấy thiếu gia cười.”
Thượng Võ không có biểu tình: “Ờ.”
Sùng Văn kích động nói: “Thiểu gia cười đấy, từ khi về Đề Đô, tôi chưa từng thấy thiếu gia cười!”
Thượng Võ vẫn không có biểu tình: “Ờ.”
Sùng Văn: “…” Không có cách nào nói chuyện, cũng không có ai tám với anh ta.
Sùng Văn suy nghĩ một chút, thiếu gia cười là do cô gái mới tìm về được của Hạ gia kia sao?
“Thiếu gia, hai nhà Tôn Hạ có hôn ước, Hạ gia trước đây có một cô con gái bị lạc mất từ bé, mới vừa tìm về được, cô gái này chính là vị hôn thê của Tôn Tiến.”
Sùng Văn thấp giọng báo cáo.
Khuôn mặt tuần tú Lục Hàn Đình không gợn sóng, anh nhàn nhạt liếc Sùng Văn: “Tôi có hỏi anh những thứ này?”
“Không có…” Sùng Văn lắc đầu: “Nhưng nếu như thiếu gia thích, tôi sẽ bảo Thượng Võ đêm nay thăm dò Hạ gia, bắt cô gái Hạ gia kia, tắm rửa sạch sẽ rồi đặt lên giường thiếu gia, để cô ta đêm nay hầu hạ cậu.
Hạ gia ai nấy đều võ công phi phàm, ngay cả một người hầu cũng biết võ, nhưng những thứ này không làm khó được Thượng Võ, tuy Thượng Võ là tên mặt than, nhưng thân thủ anh ta rất xuất thần.
Sùng Văn liếc Thượng Võ, Thượng Võ gật đầu, tích chữ như vàng nói: “Có thể.”
Đôi mắt hẹp sâu như chim ưng của Lục Hàn Đình như quét tới, từ trong môi mỏng phun ra một chữ: “Cút!”
Thân ảnh Thượng Võ lập tức biến mắt.
Sùng Văn cứng đờ tại chỗ, bắt nạt người ta quá đó, anh ta không biết võ, làm sao mà cút(*) được chứ?
(*) Cút còn có nghĩa là lăn, lộn.
Biệt thự Lục gia.
Lục Hàn Đình trở lại Lục gia, anh thân cao chân dài đứng lặng trong phòng khách, ngón tay mảnh khảnh cởi mở cúc áo tây trang đen, đưa tây trang cho hầu nữ: “Lão phu nhân đâu?”
“Hồi thiếu gia, lão phu nhân ở trong phòng trên lầu.”
Hầu nữ cung kính nói.
“Lão phu nhân hôm nay khẩu vị thế nào?”
“Hồi thiếu gia, lão phu nhân chỉ ăn nửa chén nhỏ cháo gạo trắng, khẩu vị vẫn rất không tốt.”
Ấn đường anh khí Lục Hàn Đình nhanh chóng chau thành một chữ Xuyên, tất cả mọi người biết, lão phu nhân tiếp tục như vậy nữa liền đại nạn buông xuống, không chống đỡ được bao lâu.
Lục Hàn Đình nhắc chân dài lên lầu, nhìn lão phu nhân, nhưng đi tới cửa thư phòng, có lẽ do cửa thư phòng không đóng kín, âm thanh bên trong nhanh chóng truyền tới tai anh, là giọng Lục Tử Tiến.
Lục Tử Tiễn hôm nay về nhà.
“Bố, con hỏi bố một lần nữa, đến tột cùng bố đưa cô ấy đi đâu rồi, vì sao con làm cách gì cũng không tìm được cô ấy? Bó, còn có bà nội, hai người đều đã đạt được mong muốn của hai người rồi, chẳng lẽ không thể trả cô ấy lại cho con sao, con có thể cứu cô ấy,
mấy người nhất định phải đuổi cùng giết tận như vậy ư, mấy người cứ tàn nhẫn máu lạnh đến thế sao?”
“Đủ rồi!” Là giọng Liễu Chiêu Đễ: “Tử Tiễn, con có phải điên rồi không, con sao có thể nói vậy với bố con, con nhỏ kia có gì tốt, không phải nó cho ngươi ăn thuốc lú rồi chứ, làm con mê muội đều váng cả đầu óc rồi!
Cửa thư phòng rất nhanh bị đầy ra, Lục Tử Tiễn đi ra.
Lục Tử Tiễn thấy được Lục Hàn Đình ngoài cửa, ánh mắt hai người cứ như vậy chạm nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.