“Tiên sinh, cần tiếp tục đuổi theo không ạ?”
“Không cần, chúng ta trở về Đề Đô.”
“Vâng.”
Viện nghiên cứu Xu Mật.
Viện trưởng Lý Văn Thanh thấy được Hạ Tịch Quán đang hấp hối thì cả kinh: “Quán Quán, cháu bị sao V ậy?”
Dút lời, ông liền bắt mạch Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, cháu trúng kịch độc rồi, hơn nữa độc tính đã lan đến toàn thân cháu, tâm mạch cháu đứt hết, dẫu cho là Thần Đại La cũng không cứu nồi cháu!”
Hạ Tịch Quán đương nhiên biết tình trạng cơ thể mình, hiện tại thứ duy nhất khiến cô chống đỡ là cái bảo lưu mẹ lưu lại, cô thật sự bất hiếu, nếu như ngay cả bảo rương mẹ giữ lúc còn sống cũng không thể mở ra nhìn thử, cô còn mặt mũi nào đến thiên đường gặp mẹ chứ?
“Viện trưởng, đừng phí tâm lên cơ thể cháu, xin ông hãy lấy cái bảo rương kia ra, cháu muốn thử lần cuối.”
Hạ Tịch Quán yếu ót nói.
“UOHỢC.- Viện trưởng Lý Văn Thanh nhanh chóng đem bảo rương ra, đặt trước mặt Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán lấy ra một cây kim bạc, đem kim bạc cắm vào trong ổ khóa.
Lần trước cô tới giải khóa, nhưng mở được đến ải thứ ba đã thất bại, đó là do y thuật của cô không đạt được cảnh giới, căn bản là không mở ra.
Nhưng sau khi cô lấy lại quyển y điển mẹ lưu lại, quãng thời gian này cô cũng một mực nghiên cứu gọt dũa, cô cảm giác mình sắp đột phá được nó rồi.
Hạ Tịch Quán nhắm mắt lại, từ bỏ tất cả thanh âm ngoại giới quấy rầy, hiện tại trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404189/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.