Rất nhanh anh hạ thấp mắt, Hạ Tịch Quán thấy có cái gì như nước mắt trong suốt từ trong nhanh chóng chảy xuống, anh nhìn cô cười, nhẹ giọng nói: “Quán Quán, anh thả em đi, sau này cũng sẽ không dây dưa em nữa, em nhất định phải hạnh phúc.”
Nói xong, anh giơ tay lên, đưa họng súng đen ngòm lên đầu mình, sau đó quyết tuyệt bóp cò.
Hạ Tịch Quán hít một hơi, cả người đều quên cả thở, cô lớn tiếng thét to: “A, đừng mài”
Cô nhào đến anh.
Thời gian cũng đều dừng lại ngay khắc đó, bên tai nhanh chóng truyền đến “ầm” một tiếng, tiếng súng vang lên.
Hạ Tịch Quán như đối diện với vực sâu, lập tức xụi lơ trên mặt đất.
Toàn thân cô run rẩy, hàm răng đập vào nhau cầm cập.
Hai tay nhỏ bé móc sàn nhà, rất nhanh đã cào ra vài vết máu, nước mắt ướt cả khuôn mặt, cô ngẳng đầu, chỉ thấy dáng người cao lớn của Lục Hàn Đình ngã ầm xuống trên sàn nhà.
Song, phát súng kia cũng không có bắn vào đầu anh, mà đã trật phương hướng, vì vừa rồi ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thím Triệu tới.
Thím Triệu cầm lấy tay Lục Hàn Đình, nên viên đạn trật hướng, sau đó thím Triệu bổ tay xuống, một chưởng về phía gáy Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình đang đau khổ nên không hề phòng bị, trực tiếp bị thím ấy bổ đến hôn mê.
Hạ Tịch Quán dùng cả tay chân bò qua, ôm Lục Hàn Đình đang ngắt xỉu trong ngực mình, cô ôm rất chặt, giọt nước mắt nóng bỏng dốc toàn bộ ra, cô lập tức khóc thút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404186/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.