Thấy anh thật sự không muốn, Hạ Tịch Quán thu lại bàn tay nhỏ, dùng cả tay chân từ trên người anh leo xuống, nghiêng người nằm ở cạnh anh, buồn buồn nói: “Thực ra anh không cần che che giấu giấu, em đều đã nhìn rồi, hai ngày này anh hôn mê, đều là em lau người cho anh.
”
“Lục tiên sinh, đừng đi!”
Hạ Tịch Quán liều mạng nhào tới, cuốn lấy anh.
Lục Hàn Đình thấy thân thể mềm mại của cô nhào tới, anh nhanh chóng vươn cánh tay rắn chắc ôm cô, trong hốt hoảng đầu gối đụng đầu mép giường, hai người song song ngã vào chiếc giường mềm mại của thiếu nữ.
Hạ Tịch Quán ở trên anh, cô thẳng cánh lưng mềm mại, tay nhỏ bé đặt lên thắt lưng da màu đen đắt tiền của anh, động tác cởi ra rất vội.
Bị cô nhào lên như thế, còn đang ngã trên chiếc giường cô lớn lên, Lục Hàn Đình lúc này huyết khí cuồn cuộn, anh giơ tay che đôi mắt đỏ tươi, một bàn tay to khác nhanh chóng đè cô xuống, khàn giọng la: “Quán Quán, đừng quậy!”
Lục Hàn Đình vươn tay ôm bờ vai mềm của cô, một tay kéo cô qua, ấn vào lòng mình, môi mỏng dán lên mái tóc dài của cô từng lần một dùng sức hôn, còn mắng cô một câu: “Cô gái nhỏ đanh đá!”
“Nhìn cái gì?”
“Vết thương trên người của anh ấy, bà nội nói em… Ừm… Anh… không được…”
Lục Hàn Đình cũng biết cô là vì chuyện này, nếu không cô cũng chẳng chủ động kề sát thân thể anh như vậy, anh nhấp đôi môi mỏng: “Đừng nghe bà nội nói lung tung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404172/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.