Cơ thể đồ sộ của Lục Hàn Đình cứng đờ, bên tai đều là tiếng nói trong vắt mềm mại của cô gái, cô nói Lục tiên sinh, chúng ta cùng hưởng một tuần trang mật năm ngày nhát.
Hệt như chiếc lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua tim hồ nước tim anh, khiến trên mặt hồ gợn lên từng vòng sóng rung động, cỗ tay mảnh khảnh của cô vẫn còn ở trong lòng bàn tay của anh, da thịt cô bé trơn trượt như tơ lụa, mềm mãi không khớp xương, giống như đúc chiếc váy ngủ lụa màu đỏ rượu anh giấu nơi góc giường, hồi lâu anh khàn giọng mở miệng: “Em, có phải đã biết gì rồi không?”
Trời sinh anh có tính cảnh giác rất cao, đã sớm phát hiện cô không bình thường.
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Dạ, chuyện nên biết em đều biết hết rồi.”
Đôi mắt Lục Hàn Đình hệt như vét mực phảy lên, bên trong chứa cơn bão nhỏ mãnh liệt, biến đổi khó lường, rất nhanh anh cắn răng, hung ác nói: “Ai nói cho em biết, anh đi tìm bọn họI” Anh buông cô ra đi liền.
“Lục Hàn Đình!” Hạ Tịch Quán ở phía sau gọi anh lại: “Anh đi đi, anh đi rồi sẽ không bao giờ gặp lại em nữa!” Bước chân Lục Hàn Đình dừng lại, lại quay người sang, đập vào mắt là viền mắt đỏ hồng của cô gái, đôi mắt sáng trong đã dâng lên một tầng hơi nước trong SUỐT.
Cô sắp khóc rồi.
Lục Hàn Đình đi nhanh qua, lôi cánh tay mềm của cô dùng sức kéo vào trong ngực mình, khuôn mặt tuấn tú vùi vào mái tóc dài của cô, tham lam hít lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404167/chuong-463.html