“Cần giúp thì nói với tớ.” “Quán Quán, cậu lo thân mình trước đi! Đừng để tớ lo lắng là được.” “Biết rồi mà.” Hạ Tịch Quán dính vào người Diệp Linh làm nũng.
Diệp Linh rời đi, Hạ Tịch Quán nằm mềm mại trên giường lớn lại không thể nào ngủ được, trong đầu cô đều là khuôn mặt tuần tú kia của Lục Hàn Đình.
Khoảng thời gian này quá bận rộn cô không nhớ đến anh, thật vất vả mới rãnh rỗi, trong óc trong lòng, vẫn là ngập tràn bóng hình anh.
Hạ Tịch Quán không biết mình cần bao lâu để quên anh, nói chung không phải hiện tại, bây giờ cô nhớ đến anh, lòng của cô vẫn đau nhức như cũ, đau đến muốn co gập mình lại, tự mình liếm láp vét thương.
Lúc nãy là lần đầu tiên cô thấy bố anh, còn có mẹ kế của anh, cơ nghiệp khổng lồ kia của Lục thị, anh sẽ trở về kế thừa sao, anh sẽ về Đề Đô sao? Cô biết Đế Đô lưu trong trí nhớ anh là thống khổ, là bất thiện, lúc đó Lục Hàn Đình chính là quái vật trong mắt đám công tử nhà giàu Đề Đô đó, bệnh tâm thần, bọn họ không muốn dung nạp tiếp nhận anh, đều không phải là bạn anh.
Hạ Tịch Quán lại nghĩ tới mẹ ruột của Lục Hàn Đình – Liễu Anh Lạc, cô không có cơ hội ngắm nhìn dáng vẻ của Liễu Anh Lạc, ngắm nhìn vị tuyệt sắc phong thái, đệ nhất mỹ nhân Đề Đô này.
Hạ Tịch Quán có chút bận tâm, hiện tại thân thể anh thế nào, mắt ngủ còn có bệnh tâm lý, có chuyển biến tốt đẹp chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404150/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.