Lúc này Lục Hàn Đình đi tới hai bước, đè thấp giọng nói lộ ra châm biếm tàn nhẫn: “Cô lấy đâu ra mặt mũi so với Hạ Tịch Quán, khuôn mặt không bằng cô ấy, da thịt không bằng cô ấy, dáng người cũng không bằng cô ấy, mùi hương trên người cô ấy có thể khiến tôi mê muội, mà cô toàn thân tỏa ra thứ nước hoa rẻ tiền nhân tạo ấy, lại còn so sánh với cô ấy, từ đầu đến chân cô chính là một món hàng nhái kém chất lượng.
”
Hạ Nghiên Nghiên cảm giác mình bị anh đẩy xuống hầm băng, cô ta nghe không hiểu Lục Hàn Đình đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn đôi môi mỏng của anh lúc mở lúc đóng, bật ra từng câu chữ mỉa mai bạc tình nhât.
Khiến cô ta khó chịu đến cùng cực.
Chật vật đến cùng cực.
Lúc này ánh mắt Lục Hàn Đình lại rơi vào trên chiếc váy ngủ màu rượu vang của cô ta: “Chiếc váy này cô ấy từng mặc cho tôi xem, sau này đừng nên dùng đồ thừa của cô ấy, mau đổi váy ngủ của cô đi, tôi nhìn đau mắt.
”
Nói xong, Lục Hàn Đình nhắc chân đi ngay.
Lời anh nói đều là thật, Hạ Nghiên Nghiên điểm nào cũng không bằng Hạ Tích Quán, chiếc váy ngủ màu rượu vang này Hạ Tịch Quán mang thì tôn lên nước da trắng mịn của cô, còn Hạ Nghiên Nghiên thì không được, mặc vào quê mùa vô cùng.
Lục Hàn Đình là người đàn ông rất có thưởng thức, nhất là khi nhìn phụ nữ, ánh mắt anh càng nghiêm khắc, Hạ Nghiên Nghiên không lọt nổi mắt xanh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404126/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.