Hạ lão gia gật đầu, lộ ra vẻ sùng bái mù quáng: sii nhất thì ông nghĩ vậy, với người lợi hại như tiểu thư, trừ phi cô ấy muốn chết, bằng không ngay cả Diêm Vương cũng không bắt được, nhưng tình huống cụ thể ông cũng không rõ lắm, tiểu thư xảy ra tai nạn quá thình lình, sau đó ông bị mẹ con Lý Ngọc Lan đẩy xuống, bây giờ cháu cũng đã lớn như vậy, mà manh
mối gì cũng không có.”
Mặc dù không có manh mối gì, nhưng nhiệt huyết Hạ
Tịch Quán sôi trào, bởi vì mẹ cô có lẽ vẫn chưa chết!
“Ông ơi, cháu muốn tìm mẹ.”
Hạ lão gia lại xoa đầu Hạ Tịch Quán: “Vậy thì hãy đến
Đề Đô, ở đó có dấu chân của mẹ cháu.”
Đề Đô sao?
Hạ Tịch Quán mạnh mẽ gật đầu: “Vâng, ông nội, đợi ông dưỡng cơ thể khỏe lại, cháu sẽ đưa ông cùng đến Đề Đô.”
Hạ lão gia trìu mến lắc đầu, đôi mắt đục ngầu chứa
đầy sự thản nhiên khi đối mặt với chặng đường đời sắp đến ngõ cuối: “Quán Quán, Hạ Chắn Quốc đâu,
nó không đến đây sao?”
“Cháu đã gọi điện thoại báo cho ông ta, chắc là sẽ
sớm đến thôi ạ.”
Hạ Tịch Quán vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Chấn Quốc vội vàng đi tới.
“Bố, bố yêu của con, cuối cùng bố cũng tỉnh rồi, con trai nhớ bố đến xót lòng!” Hạ Chấn Quốc nhanh chóng nhào vào trước giường, kéo tay Hạ lão gia, kích động
lại vui vẻ khóc lớn.
Hạ Tịch Quán bị gạt sang một bên, cô cảm thấy So Với Hạ Chấn Quốc, phản ứng của cô khi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404118/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.