Lục Hàn Đình ngắng đầu liền chạm phải ánh mắt cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt với mái tóc dài suôn mượt vén sau dái tai, Tiêu Viên Viên nằm mềm mại trong vòng tay cô, nó cũng mở ra một đôi Vòng tròn xoe xoe nhìn anh.
Một lớn một nhỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng, ngay lúc Lục Hàn Đình chưa kịp chuẩn bị gì, ngay lúc đầu anh đau đến nứt ra, bất ngờ không kịp đề phòng xông vào tầm mắt anh.
Hạ Tịch Quán đứng ở cửa nhìn anh, cũng không bước vào: “Bà nội bảo em đến gọi anh dậy.
”
“Biết rồi.
”
Lục Hàn Đình vén chăn bông trên người ra, phát hiện trên tay vẫn còn nguyên lọ thuốc ngủ, tối hôm qua anh quên cất vào ngăn kéo.
Lúc này Hạ Tịch Quán mới đi tới hai bước: “Anh… không sao chứ, hiện tại giấc ngủ của anh thế nào, em có thể giúp anh bắt mạch được không?”
Cô sắp đi tới rồi.
Con ngươi của Lục Hàn Đình co rút, anh nhanh chóng dùng chăn bông che thuốc ngủ, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, môi mỏng nhéch lên: “Ra ngoài!”
Bước chân của Hạ Tịch Quán cứng lại, ôm Tiểu Viên Viên đứng sững tại chỗ.
Lục Hàn Đình không muốn để cô nhìn thấy lọ thuốc ngủ, huống chỉ là bắt mạch cho anh, không muốn cô lại quan tâm đến anh nữa, điều này chỉ khiến anh càng thêm luyến tiếc.
“Cô không hiểu tiếng người sao, cút ra ngoài!”
Lục Hàn Đình nhấc gối lên ném về phia cô.
Hạ Tịch Quán không tránh, cô thật sự bị gối va vào, thật ra không đau chút nào, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404116/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.