Lục Hàn Đình lúc này đã không còn chút men say nào, anh nhìn Hạ Nghiên Nghiên lúc này đang chật vật bằng ánh mắt lạnh lùng âm hiểm, vừa rồi anh thực sự say, coi cô ta thành Hạ Tịch Quản.
Nhưng khi vùi mặt vào mái tóc dài của Hạ Nghiên Nghiên, thứ mà anh ngửi thấy không phải là mùi thơm nữ tính khiến anh mê mẩn, mà là mùi nước hoa nhân tạo, khiến anh trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Cô ta không phải là Quản Quản của anh!
Chỉ cần nghĩ đến việc lúc nãy anh kéo Hạ Nghiên Nghiên vào lòng và ôm cô ta, Lục Hàn Đình Đình đã cảm thấy khó chịu khắp người, anh hận không thể hung hãn cọ xát cơ thể mình từ trong ra ngoài, tắm sạch mấy lần.
"Cút ngay, đừng để tôi gặp lại cô!" Nói xong, Lục Hàn Đình nhanh chóng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Lục Hàn Đinh cởi chiếc áo sơ mi đen của mình ra, chiếc áo sơ mi của anh đã bị dính mùi nước hoa nhân tạo khó chịu của Hạ Nghiên Nghiên, thậm chí còn có sợi tóc dài treo trên áo.
Lục Hàn Đình trực tiếp ném chiếc áo đen vào thùng rác, sau đó bật vòi hoa sen để nước lạnh xối xuống từ đỉnh đầu.
Anh hung hăng chà xét cơ thể mình mấy lần, nhưng cho dù có tắm như thế nào, anh đều cảm thấy chính mình không thế rửa sạch.
Giọng nói trong trẻo và mềm mại của Hạ Tịch Quán vang lên bên tại: “Lục tiên sinh, mắt em không thể chứa nổi một hạt cải, chỉ cần để em ngửi thấy mùi người phụ nữ khác trên người anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404097/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.