Lục Tử Tiễn gật đầu hiểu ý: “Vậy thì anh có biết hoa Mạn Đà La không, hoa Mạn Đàn La, loài bỉ ngạn trong lời đồn sinh trưởng ở ranh giới sinh tử, vô cùng kịch độc, trên đời này rất khó tìm được một đóa.”
Đôi mắt sâu hẹp của Lục Hàn Đình hệt như vết mực đen tô lên, đậm đặc sâu không thấy đáy: “Nói trọng tâm đi.”
“Tịch Quán muốn dùng hoa Mạn Đà La để chữa bệnh cho anh, nên cô ấy đang thử độc chế thuốc.”
Con ngươi của Lục Hàn Đình chợt co rút lại, anh kéo cổ áo Lục Tử Tiễn, ấn anh ta vào tường: “Mày nói cái gì?”
“Tôi nói, Tịch Quán đang thử thuốc ché thuốc, lần đầu tiên cô ấy thử độc là đêm anh đánh tôi trong phòng thuốc, cô ấy bát tỉnh ngã vào lòng tôi, hôm nay là lần thứ hai cô ấy thử độc, độc hoa khiến tinh thần cô ấy hỗn loạn, nên cô ấy nhằm tôi với anh, cô ấy cầu xin anh đừng tức giận, cầu xin anh ôm lấy cô ấy.”
Trái tim của Lục Hàn Đình bị bóp chặt lại mạnh mẽ, đột nhiên ngay cả hô hấp của anh cũng trở nên đau đón. Lục Tử Tiễn nhặt mảnh giấy lên, trên đó là phương trình do Hạ Tịch Quán viết: “Thật đáng tiếc, lần thử độc thứ hai còn một bước nữa là thành công.
Tôi đoán rất nhanh Tịch Quán sẽ thử độc lần thứ ba thôi, Lục Hàn Đình, Hạ Tịch Quán vì anh mà đánh cược tính mạng mình, cô ấy vì cứu anh mà ngay cả mạng mình cũng không cần!”
Lục Hàn Đình thả Lục Tử Tiễn ra, lùi về sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404092/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.