Nhưng vừa bước được hai bước, bàn tay nhỏ bé từ phía sau ôm lấy, thân thể mềm mại của cô gái áp vào người anh, hai tay ôm lấy hông anh: “Lục tiên sinh, ôm em một lát đi, em lạnh quả."
Giọng cô gái khẽ khàng mềm mại, lộ ra vẻ yếu ớt nói với anh, không, là nói với Lục Hàn Đình.
Lục Tử Tiễn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của cô, theo dòng máu trân quý tan đi, cơ thể lạnh lẽo chính là lời cảnh cáo trực tiếp nhất, anh rút bàn tay nhỏ bé của cô ra, nói: "Hạ Tịch Quán, cô đã nhận lầm người rồi, tôi không phải là Lục tiên sinh của cô."
Hạ Tịch Quản bây giờ không nghe thấy gì nữa, đầu óc cô vẫn còn choáng váng, cơn choáng váng này suýt chút nữa khiến cô thiếu điều ngã xuống, cô ôm chặt lấy người đàn ông này, không để cho bản thân ngã: "Lục tiên sinh, anh vẫn còn giận em sao? Đừng giận nữa mà, chúng ta làm hòa đi, bây giờ em lạnh lắm, muốn anh ôm..."
Ba chữ cuối "muốn anh ôm" kia cô nói như đang làm nũm, dáng người cao lớn của Lục Tử Tiễn cứng đờ, vốn định kéo cô ra bông dừng lại: “Hạ Tịch Quán, em... thích Hàn Đình đến thế sao, vì cứu anh ta ngay đến mạng mình em cũng không cần."
Nói rằng ảnh mắt của Lục Tử Tiễn rơi vào mảnh giấy cô viết, đôi mắt anh lóe lên vẻ ngạc nhiên, cô thực sự đã giải được mấy phương trình kia.
Chỉ tiếc, cô vẫn còn thiếu một phương trình nữa.
Lục Tử Tien quay người lại, đôi mắt đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404090/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.