Phải mất vài giây sau, Hạ Tịch Quán mới kết hợp được cậu bé gầy gò trong video với người đàn ông cao lớn trước mặt: “Lục... Luc tien sinh, sao anh lại ở đây?"
Lục Hàn Đình từ trên cao nhìn xuống cô, anh gio điện thoại trong tay lên, ánh mắt mang theo ý cười, nhưng ý cười không đến đáy mắt, mà giống như hai cơn lốc nhỏ tích tụ lại, không cẩn thận liền có thể nuốt chửng người ta. "Câu này nên là anh hỏi em, em ở đây làm gì, em thấy được đến đâu rồi?"
Hạ Tịch Quản chưa bao giờ thấy dáng vẻ anh tức giận như vậy, ngay cả khi anh phát bệnh trước đây cũng không âm lạnh đáng sợ như thế: “Lục tiên sinh, anh nghe em giải thích..."
Lục Hàn Đình duỗi tay đập thẳng điện thoại vào tường, “bốp" một tiếng, điện thoại vỡ tan.
Sức mạnh mãnh liệt của người đàn ông mang theo âm thanh lớn nổ vang bên tai Hạ Tịch Quả, khuôn mặt cô ấy tải đi vì sợ hãi. Khi cô vẫn còn đang bàng hoàng, một bàn tay to lớn đã vượn ra và nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô khỏi ghế.
“Đủ rồi, Lục Hàn Đình." Lục Nhân Nhân nhanh chóng đứng dậy: "Buông Tịch Quán ra, là bác hẹn con bé ra, có phải bây giờ cháu rất tức giận, lại không khống chế được, buông Tịch Quán ra, đừng làm tổn thương con bé!"
Lục Hàn Đình túm Hạ Tịch Quán không buông, đội mắt híp của anh nhuốm màu đỏ tươi, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Nhân Nhân, lồng ngực rắn chắc phập phồng, âm thanh lành lạnh rút ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404085/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.