Lục Hàn Đình đứng đó, ánh mắt dừng ở khuôn mặt của Lục Nhân Nhân, cặp mắt hẹp âm u, bên trong hệt như chứa lốc xoáy vần vũ, lạnh lẽo u ám đến mức có thể nhấn chìm Lục Nhân Nhân trong cơn bão này.
Lục Nhân Nhân không sợ Lục Hàn Đình, dù sao bà cũng là trưởng bối, nhưng lúc này da đầu bà cũng tê rần, cũng thấy vài phần run sợ Lục Hàn Đình.
Hơn nữa là do bà chột dạ, bà đang định nói với Hạ Tịch Quán về quá khứ không thế chịu đựng nối của anh, thi anh đã đến.
Hạ Tịch Quán quay đầu lại liền thấy Lục Hàn Đình Đình, cô nói: "Lục tiên sinh, anh đến rồi, vừa rồi em không tìm thấy anh."
Lục Hàn Đình nện từng bước vững vàng tới, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh không chút dao động, giọng nói đều đều không có chút thăng trầm: "Lục phu nhân, đi gọi cho bà nội, nói với bà nội tối nay chúng ta sẽ về nhà ăn cơm, đã mấy ngày rồi bà không gặp em, chắc bà rất nhớ em."
Anh muốn đưa cô đi.
Hạ Tịch Quán sợ rằng mình rời đi rồi sẽ có chuyện gì xảy ra, vì vậy cô do dự nhìn Lục Hàn Đình, dùng những ngón tay trắng mềm kéo tay áo anh.
Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng: "Anh nói vài câu với bác, Lục phu nhân, ngoan, nghe lời."
Hạ Tịch Quán thu bàn tay nhỏ bé lại: “Vậy em đi trước gọi điện thoại trước, anh mau lên đấy."
Hạ Tịch Quán rời đi.
Hiện tại trên hành lang chỉ có Lục Hàn Đình và Lục Nhân Nhân, trong bầu không khí áp lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404069/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.