Người phụ nữ kia bước vào, bắt đầu dọn dẹp, thay những chiếc túi trong thùng rác. Hạ Tịch Quán nhìn đống giấy trắng nhàu nát trong thùng rác, khuôn mặt xinh xắn nhanh chóng ửng hồng, lập tức bước lên nói: “Chuyện này để xuống đi, để tôi tự làm.”
Người phụ nữ thu tay về: “Được, vậy tôi vào phòng tắm dọn.”
Cửa phòng tắm bị đầy ra, người phụ nữ bước vào bắt đầu thu dọn quần áo đã thay vào tối hôm qua, Hạ Tịch Quán ngắng đầu nhìn thì thấy người phụ nữ hạ eo, cổ áo rộng thùng thình lộ ra một tia xuân quang, rất nhiều quần áo vậy mà cô ta lại không lấy, còn vươn tay cầm….
quần lót mà Lục Hàn Đình thay! Hạ Tịch Quán bước nhanh về phía trước, vươn tay giật lấy quần lót: “Hôm nay cô không cần dọn dẹp nơi này, cô có thể rời đi trước.”
Người phụ nữ nhìn Hạ Tịch Quán, mặc dù có chút lưu luyến không muốn đi, nhưng vì ngại thân phận Lục phu nhân của Hạ Tịch Quán, nên vẫn rời đi. Rất nhanh Lục Hàn Đình đã quay lại, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen được may thủ công, ủi phẳng phiu không có nép nhăn, trông tao nhã cao quý.
Hôm nay tâm trạng anh nhìn bằng mắt thường cũng thấy được rất tốt, thần thái sáng láng, cả người anh tuấn nổi bật, hệt như khối nam châm thu hút ánh mắt người ta. Lúc anh đi vào, đầu tiên là liếc mắt nhìn giường lớn, trên giường không có người, cô đã dậy, Lục Hàn Đình nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. “Lục phu nhân.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404056/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.