Song Song sắp khóc đến nơi: “Quán Quán, chuyện này là sao, cô chờ đó, tôi đi nói với chủ nhiệm Chu một tiếng, bảo cô ta cho cô tiếp tục ở lại viện.” Hạ Tịch Quán kéo Song Song lại, thần bí chớp chớp mắt: “Song Song, tôi đi trước hai ngày, rất nhanh sẽ trở lại thôi!” “Là thật hay giả, Quán Quán, có phải cô đang nói dối tôi không?” Song Song không tin Hạ Tịch Quán nữa, vì cô nói cô sẽ tự tay xé xác Hạ Nghiên Nghiên, lần này tốt lắm, cô không những không xé được mà còn ảo não rời khỏi viện nghiên cứu.
“Quán Quán, cô có ngốc không? Chiêu dùng Kim Vàng châm huyệt đó của Hạ Nghiên Nghiên rất lợi hại, sao cô lại nói cô mới là người cứu người? Bây giờ là như vậy, mọi người đều cười nhạo cô!” Ngay cả Song Song cũng không tin cô là người đã dùng Kim Vàng châm huyệt cứu người.
Hạ Tịch Quán đưa tay ra nắm lấy vai Song Song, để cô ấy đối mặt nhìn mình: “Song Song, nhìn vào mắt tôi, là tôi cứu người, cô phải tin tôi.” Song Song ngây ngắn.
Hạ Tịch Quán cầm hộp giấy bước ra khỏi phòng dược, lúc cô rời đi còn tinh nghịch chớp mắt: “Song Song, đừng sùng bái tôi quá, tôi đi đây, tôi sẽ sớm trở lại thôi!” Bên ngoài phòng dược rất náo nhiệt, mọi người đều tới “tiễn” Hạ Tịch Quán, mặt Hạ Tịch Quán không chút thay đổi, thẳng thắn hào phóng bước ra ngoài, ngay sau đó đã nhìn thấy Hạ Nghiên Nghiên trước mặt.
Hạ Nghiên Nghiên cười nói: “Quán Quán, chị tới đây tiễn em.” Hạ Tịch Quán đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/404004/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.