Hai người ôm nhau một hồi, Hạ Tịch Quán đẩy anh ra: "Lại đây, em xử lý vết thương trên tay anh."
Tay Lục Hàn Đinh bị của thành mấy miệng vết thương đầy máu, miệng vết máu rất sâu, Hạ Tịch Quản đau lòng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vặn vẹo, cô dùng đôi mắt sáng như nước trừng mắt nhìn anh: "Lục tiên sinh, đập kính thì trông anh ngầu lắm hả, có bản lĩnh lần sau anh đập tường cho em, để em xem thử anh có thể một quyền đập tường thủng ra cái lỗ to không nhé!"
Lục Hàn Đình nhướng đôi mày kiếm, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng tràn ra ý cười.
Hạ Tịch Quán đặt hộp thuốc lại: "Lục tiền sinh, anh đi tắm đi, chỗ đây để em dọn."
"Em dọn được không?"
"Đương nhiên, em lên được phòng khách, xuống được phòng bếp đấy nhé! Anh tắm một tay chắc không sao nhi, cái tay vừa băng phải nâng lên, đừng để đụng nước." Hạ Tịch Quản căn dặn.
Lục Hàn Đình hôn lên má cô, đột nhiên phủ lên lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi, anh có làm em đau không?"
Hạ Tịch Quán lập tức biết anh đang hỏi gì, vừa rồi anh cởi quần cô ra để kiểm tra xem cô còn trong trắng không, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lập tức đỏ bừng, cô lôi khăn tắm ném lên khuôn mặt đẹp trai đáng ghét của anh: “Lục tiên sinh, đừng có quá đáng, chấm dứt mấy lời đen tối của anh đi, em nghe không hiểu!"
Lục Hàn Đình đưa tay tháo khăn tắm xuống, cười đi vào phòng tắm.
Hạ Tịch Quản dọn sạch mảnh kính vỡ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403992/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.