Lục Hàn Đình không rời đi mà ở lại văn phòng tổng tài, anh ngồi trên ghế da màu đen bắt đầu hút thuốc, làn khói lượn lờ mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đầu mày chau lại, tro thuốc từ ngón tay anh rơi xuống, tỏa ra một tầng lệ khí.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng khẽ hô lên từ phòng khách bên trong: "A!"
Lục Hàn Đình giật mình, vội vàng ném tàn thuốc vào gạt tàn, nhấc chân dài đẩy của phòng nghỉ ra: "Sao vậy?"
Hạ Tịch Quán đã khóc đủ rồi, giờ hốc mắt cô đỏ hoe, mũi đỏ bừng, trên hàng mi cánh bướm đọng vài giọt lệ. Cô mặc quần áo bước xuống bồn rửa mặt, nhưng vì thời gian dài không cử động nên tê chân, vừa chạm đất đã suýt nữa té.
Hạ Tịch Quản nhưởng mi liếc người đàn ông bên cửa, giọng buồn rầu: “Sao anh không rời đi?"
Lục Hàn Đình không ngờ rằng cô vẫn sẽ nói chuyện với mình, không phải cô không thích anh sao, không phải cô ghét anh sao?
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện
Giọng Lục Hàn Đình khàn khàn: "Em ở đây, anh không muốn đi, anh không dám đi, anh luôn cảm thấy.... canh giữ mới an toàn, sợ rằng anh đi, em cũng đi, sau này... anh không thể tìm được em."
Hạ Tịch Quán hừ một tiếng, lúc này trước mắt cô trở nên tối đen, thân thể mảnh mai trực tiếp ngã xuống thảm.
Đồng tử của Lục Hàn Đình co rút lại, đôi mắt anh trợn tròn như sắp rơi ra, anh duỗi cánh tay dài kéo cô vào lòng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403990/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.