Trong phòng dược yên tĩnh không một tiếng động, Lục Tử Tiễn ôm nhẹ Hạ Tịch Quán, sau cơn chóng mặt ngắn ngủi, tất cả ý thức của Hạ Tịch Quản mới từ từ khôi phục.
Độc của hoa Mạn Đà La này quá mạnh, cho dù từ nhỏ cô đã được ngâm trong dược liệu, cơ thể bất khả chiến bại với trăm loại độc, cũng gần như không thể chống lại, nếu đổi thành người khác, đã sớm bỏ mạng.
Lần thử nghiệm chất độc này không thành công, cô phải tiến hành thử nghiệm chất độc thứ hai.
Hàng mi mảnh khảnh run lên, Hạ Tịch Quán muốn mở mắt, nhưng tầm mắt vẫn tối tăm.
Lúc này cô cảm thấy một bàn tay to đang đè lên bờ vai mềm mại của mình, trên đầu vang lên giọng nói của Lục Tử Tiễn:
"Cô không sao chứ?"
Theo tri giác trở về, lúc này Hạ Tịch Quản mới nhận ra rằng mình đang dựa vào vòng tay của Lục Tử Tiễn, cô sợ hết hồn, cô ngã vào vòng tay của anh ta từ khi nào, cô nhanh chóng đưa tay ra để đẩy anh ra.
Nhưng trên người cô không có chút sức lực nào, hai tay nhỏ bé chống vào ngực anh, ngược lại còn có ý muốn nghênh đón.
Đúng lúc này, một giọng nói thấp lạnh vang lên bên tai: “Hai người thật sự cho tôi xem một màn hay!"
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngẩng đầu lên, tầm mắt đã dần sáng trở lại, cô nhìn thấy một thân ảnh cao thắng đứng cạnh cửa, Lục Hàn Đình đã đến!
Khắp thân Lục Hàn Đình bao phủ một lớp băng giá lạnh lẽo, đôi mắt thâm thúy nhuộm mấy phần đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403986/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.