Bà cụ lâm vào hôn mê, tuy hơi thở còn yêu nhung đã qua cơn nguy kịch.
Hà Tịch Quản nằm liệt trên mặt đất, nhiệt độ ấm áp như vậy khiến cô thực sự toát mồ hôi lạnh, tinh huống vừa rồi quả mạo hiểm.
Hà Tịch Quản lấy khăn ướt lau vết máu trên mặt bà cụ, sau đó đứng dậy, định nhờ người khiêng bà cụ lên phường quan sát,
Hà Tịch Quán bỏ đi trước.
Ngay khi Hà Tịch Quản rời khỏi đây, có một người đi tới, là Hạ Nghiên Nghiên.
Hạ Nghiên Nghiên vừa tới viện nghiên cứu, liền nhìn thấy một bà lão nằm trên mặt đất, cô ta nhanh chóng bước tới kiểm tra xem đang xày ra chuyện gì.
Lúc này, có người đi tới, bởi vi đã đến giờ làm việc, mọi người đều tới trong viện: “Nghiên Nghiên, chuyện gì xảy ra vậy, bà cụ này là thế nào?"
"Bà cụ này hình như vừa mới phát bệnh, Nghiên Nghiên, cô sơ cứu cho bà cụ này sao?" "Nghiên Nghiên, cô lợi hại thật đó, vừa đi là đã cứu một bà cụ."
Hạ Nghiên Nghiên được chúng tinh củng nguyệt, mọi người đều nhằm cô ta đã cứu bà già này, hết lời khen ngợi cô ta, lúc đầu cô ta muốn giải thích, nhưng đã lâu cô ta không nếm trải được loại cảm giác được vây xung quanh này, giống như ngạc nhiên từ trên trời rơi xuống, khiến cô ta vui mừng, hoàn toàn không muốn giải thích nữa.
Lúc này, chủ nhiệm Chu Bình Châu vội vàng chạy tới: "Từ lão phụ nhân! Từ lão phu nhân! Từ lão phu nhân là người mắc bệnh nặng đến viện nghiên cứu chúng ta, lúc nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403980/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.