"Tu Tiên tâm cao khi ngạo, là một nhân tài nổi danh. Bây giờ nghĩ lại Quán Quản đúng là gu cô gái mà nó ưa, nó thích Quán Quán cũng là chuyện binh thưởng." Lão phu nhân nói.
Lục Hàn Đình cầm chia khóa xe, không muốn nói đến chủ đề này: “Bà nội, cháu đến công ty."
"Hàn Đình..." Lão phu nhân kêu một tiếng: “Quán Quản là một cô gái tốt, cháu không nên để con bé một mình như thế này. Tình yêu và hôn nhân cần sự chung sức nỗ lực của cả hai bên, Quán Quản chưa bao giờ chế bỏ cháu bệnh tật, ngược lại còn vì cháu cố gắng làm việc, con bé muốn làm cho chảu tốt hơn, một Quản Quán như vậy cháu có lý do gì để lùi bước chủ? Bỏ lỡ Quản Quản, sau này cháu cũng sẽ không bao giờ gặp được cô gái như thế nữa đâu, cuộc đời con người điều đảng sợ nhất chính là đánh mất."
Lục Hàn Đình đứng ở bên cửa, cũng không quay đầu lại, mà là đửng một lúc lâu, ánh đèn lồng trên hành lang kéo dài cái bóng của anh, vô có lộ thêm mấy phần cô tịch.
Lục Hàn Đình đi rồi, lão phu nhân ngồi trên sô pha trong phòng khách, bác Phúc quản gia thấp giọng nói: "Lão phu nhân, hiện tại tình huống có chút không tốt, thiếu phu nhân thì quá ưu tủ, nào để thân thể cô ấy ra ảnh sáng, để Lục gia nơi đó biết thiếu phu nhân chính là vị hôn thế của Từ Tiên thiếu gia, tôi cảm giác được sẽ có rất nhiều người tham gia tuồng kịch cướp đoạt thiếu phu nhân mất."
Lão phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403978/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.