Anh ngay lập tức giảm tốc độ, dừng xe bên lề đường.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng mở cửa xe bên cạnh ghế lái, cô tìm thùng rác bên đường, cúi người nôn ra.
Tối nay cô chưa ăn gì, chỉ uống một hớp rượu đỏ, nôn vài lần chỉ nôn ra một chút nước đắng, cô khó chịu đến hốc mắt đỏ bừng.
Lục Hàn Đình Ngôn xuống xe đi đến bên cạnh cô, anh muốn giơ tay vỗ nhẹ vào lưng cô, nhưng bàn tay to của anh lại cứng đờ trên không, mấy giây sau lại thu về.
Anh đưa cho cô chiếc khăn lau tay màu trắng.
Hạ Tịch Quán dừng nôn, cầm lấy khăn lau miệng, sau đó ngước mắt lên nhìn anh: “Anh tức giận thì cứ tức giận đi, nhưng lần sau không được phép lái xe nhanh như vậy. Em không thích anh lái xe nhanh như vậy,
em rất khó chịu.”
Lục Hàn Đình nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô, hàng mi mảnh mai thậm chí còn đọng vài giọt nước mắt trong suốt như pha lê, đọng trên khóe chưa rơi, trông vô cùng đáng thương.
Lục Hàn Đình cảm giác như bị dao cứa vào tim, rất đau rất đau, anh nhếch môi mỏng thành đường cung nhàn nhạt, thấp giọng cười: “Anh không cố ý lái xe nhanh như vậy, lúc nãy giống như anh không thẻ kiểm soát được bản thân, em cứ xem như anh… lại phát bệnh đi.”
Hạ Tịch Quán thấy vẻ tự giễu trong đôi mắt anh, cô nhanh chóng lấy ra một viên thuốc đưa lên môi anh:
“Vậy bây giờ anh thế nào? Tối nay uống thuốc trước đi đã.”
Lục Hàn Đình quay đầu tránh đi.
Thường thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403976/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.