Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Hiệu trưởng, con rất thích chiếc váy dài này, cảm ơn cô ạ.” “Con thích thì tốt rồi, Tịch Quán, đi thôi, cô dẫn con đi gặp làm quen vài người.” Lục Nhân Nhân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Tịch Quán đi vào.
Hạ Nghiên Nghiên ngây người, hoàn toàn không nói nên lời, đây là vị hiệu trưởng ưu nhã giàu kinh nghiệm cao cao tại thượng mà cô ta biết sao? Chiếc váy dài của Hạ Tịch Quán lại là do hiệu trưởng đưa cho, hiệu trưởng vô cùng thờ ơ với cô ta, nhưng bà ấy đưa chiếc váy dài cho Hạ Tịch Quán, thái độ khác một trời một vực.
Hạ Nghiên Nghiên vừa rồi còn vô cùng đắc ý, hiện tại chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh dội xuống.
Lúc này, Lục Nhân Nhân đột nhiên dừng lại nhìn cô ta một cái: “Quán Quán, đây là chị con?” Hạ Tịch Quán: “Không phải chị ruột.” “Cô nói mà, sao có thể có khoảng cách lớn như vậy giữa hai chị em được chứ.” Lục Nhân Nhân đưa Hạ Tịch Quán vào.
Hạ Nghiên Nghiên chết sững tại chỗ, cô ta chỉ có thể nhìn Lục Nhân Nhân đưa Hạ Tịch Quán dưới ánh đèn sáng rực rỡ, rất nhiều giáo sư có tiếng tăm tụ tập đến, Lục Nhân Nhân nhiệt tình giới thiệu Hạ Tịch Quán với mọi người, Hạ Tịch Quán cười đúng mực, ung dung ưu nhã, nhận được vô số lời tán dương, khen ngợi.
Đột nhiên, Hạ Tịch Quán dường như đã trở thành nhân vật chính của bữa tiệc.
Hạ Nghiên Nghiên thực sự có thể cảm nhận được Lục Nhân Nhân thích Hạ Tịch Quán như thế nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403970/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.