Khi Hạ Nghiên Nghiên tìm thấy Triệu Lập Anh, trên mặt Triệu Lập Anh đã có thêm vài dấu tay xanh xanh tím tím, trông vừa buồn cười vừa chật vật.
Việc này chắc chắn là do Hạ Tịch Quán đã tìm người làm!
Triệu Lập Anh nhanh chóng tìm thấy Hạ Tịch Quán, tức giận nói: "Hạ Tịch Quán, có phải cô tìm người đánh tôi không?" Hạ Tịch Quán nhìn thấy vết thương trên mặt Triệu Lập Anh nhất thời không nhịn được mà bật cười "phụt" một tiếng.
"Hạ Tịch Quán, cô còn cười được, nhất định là cô tìm người đánh tôi rồi, người đó đánh tôi xong liền mang Đại La Tâm Kinh đi."
Hạ Tịch Quán nhịn không được cười, hóa ra Đại La Tâm Kinh là do Triệu Lập Anh giấu đi! Người đánh Triệu Lập Anh là... người đàn ông thích ngủ kia sao?
Đáp án này chắc chắn quá rồi.
Hạ Tịch Quán không ngờ người đàn ông cao ngạo lạnh lùng kia lại hết lần này đến lần khác giúp cô, lần này cô nợ anh một câu "cảm ơn".
"Triệu Lập Anh, anh nói tôi tìm người đánh anh, anh có bằng chứng không? Cái mặt dài của anh bị đấm đến như vậy, sao tôi biết được có phải kẻ thù anh nhiều quá nên người ta tới đánh anh không?"
Triệu Lập Anh lại chứng kiến miệng lưỡi sắc bén của Hạ Tịch Quán, anh ta tức giận: “Cô!" "Cô cái gì mà cô? Có bản lĩnh thì chúng ta đến chỗ chủ nhiệm Chu làm rõ thử xem, còn phải nói xem sao anh lại giấu Đại La Tâm Kinh đi, xem ra ở viện quan sát không thể giữ được lòng nóng nảy của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403956/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.