Hạ Nghiên Nghiên vô cùng hài lòng với lời của Hoắc Tuyền, nhưng vô ta ra vẻ mà vội ngăn lại: "Tuyền Tuyền, em đừng nói Quán Quản như vậy."
Bọn họ không biết tên quỷ phu ở U Lan Uyễn chính là Lục Hàn Đình, nhưng Cố Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch thì biết. Cố Dạ Cẩn cũng xem như bình tĩnh, hờ hững nhìn Lục Hàn Đình một cái. Hoắc Tây Trạch lại không nhịn nổi, ngụm rượu vừa uống vào liền phun ra, sau đó cười lớn. "Anh cười cái gì?" Hoắc Tuyền rất kì lạ
Đương nhiên rồi, Hạ Nghiên Nghiên cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Vị Hoắc thiếu này sao lại phản ứng lớn như vậy?
Đọc truyện hay ghé ngay
"Ha ha ha, không sao không sao. Chỉ là anh nghe thấy một câu chuyện đùa rất buồn cười, đừng bận tâm tới anh." Hoắc Tây Trạch cười mà đau cả bụng.
Lục Hàn Đình bị nói thành "tâm lý biến thái" lười nhác mà dựa vào sô pha, đôi chân dài nho nhã mà vắt lên nhau hai ngón tay kẹp điếu xì gà, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt tuấn tú nhã mà vắt lên nhau. Hai ngón tay kẹp điếu xì gà, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt tuấn tú của anh, nhìn rất mờ ảo, thêm máy phần thần bí mà cao lãnh.
Anh hút rít một hơi thuốc, sau đó từ tốn nhìn Hoắc Tuyền một cái: Đang nhắc tới cô ta, mất hứng." Lòng Hạ Nghiện Nghiên vui như nở hoa. Lục Hàn Đình bây giờ còn không muốn nhắc tới Hạ Tịch Quán nữa, còn nói mắt hứng. Anh đây là đang xác nhận đã chia tay thật rồi? Tốt quá rồi!
Hoắc Tây Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403904/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.