Vì mập mà bạn chân chính của Song Song rất ít. Cô
biết mọi người đều bàn tán sau lưng cô.
Bây giờ nghe Hạ Tịch Quán nói vậy thì vành mắt cô
đỏ lên, nước mắt nóng hỗi rơi xuống: “Quán Quán…”
Đôi môi cô run lên, lại không biết nên nói gì.
Hạ Tịch Quán cũng hiểu: “Song Song, tôi vẫn luôn
cảm thấy Triệu Lập Anh không hợp với cô. Vốn tôi có
thể không dạy dỗ anh ta trước mặt cô, nhưng như vậy
thì không thể khiến cô nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta,
thật sự chết tâm với anh ta. Không sao, thanh xuân
của ai mà chưa từng yêu một tên cặn bã chứ. Nếu cô
thấy đau thì đây chính là trưởng thành.”
“Bây giờ những sự sỉ nhục và xem thường mà Triệu
Lập Anh đối với cô đều là động lực trên con đường
phía trước của cô, làm lại từ đầu. Song Song, bây giờ
hãy bề nhà rèn luyện tốt bản thân. Nếu cô dùng đơn
thuốc này, vậy tôi hy vọng lần sau gặp cô sẽ là
phượng hoàng hồi sinh giữa đám tro tàn. Tôi rất hy
vọng vào sự gặp gỡ tốt hơn của chúng ta.”
Mắt Song Song ngập nước mắt. Cô ôm lấy Hạ Tịch
Quán, giống như đau đón mà khóc đã một trận: “Quán
Quán, cảm ơn cô. Tôi sẽ như vậy, nhất định sẽ như
vậy!”
Hạ Tịch Quán khẽ võ lên lưng cô. Khóc đi, khóc ra
được thì tốt rồi. Đem những tự ti và mơ hồ của quá
khứ khóc ra hết, sau cơn mưa trời lại sáng.
Lúc này, trên lầu hai, Lục Tử Tiễn hai tay đút túi yên
lặng nhìn hai cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403893/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.