Hàng mi dài của Hạ Tịch Quán khẽ rũ xuống, có chút
tổn thương, lại hơi tức giận, anh đây là có ý gì chứ?
Lọ thuốc mỡ màu trắng kia thật sự rất có tác dụng, tối
hôm nào cô cũng thoa một lần, chỉ mới ngày thứ ba
mà vết thương đã mờ đi, khôi phục lại da thịt trắng
nõn nà khi xưa.
Cô ngửi qua thành phần, đều là những loại dược liệu
quý, là một người điều chế, xem ra đây chính là do
người thanh niên thích ngủ kia chế ra.
Ở trong hiệu thuốc này, ngoài người thanh niên kia,
còn có Song Song, đều là ngọa hỗ tàng long.
Suốt ba ngày nay cô không dám về U Lan Uyễn, để
đợi cho vết thương trên người nhạt đi, nhưng ba ngày
trôi qua mà Lục Hàn Đình vẫn không liên lạc với cô.
Cô bỗng thấy lo lắng, không có cô ở bên cạnh, liệu
anh có ngủ được hay không?
Nếu như lại phát bệnh thì phải làm sao?
Lúc này điện thoại định một tiếng rung lên, là thông
báo từ Wechat, Diệp Linh gửi âm thoại tới: “Quán
Quán, hôm nay có về ngủ không?”
Hạ Tịch Quán: “Ừ… Linh Linh, tớ không về đâu…”
Diệp Linh cười xấu xa nói: “Ngủ với Lục tiên sinh à2”
Hạ Tịch Quán không dám về chỗ Diệp Linh, mặc dù
không có hoa Mạn Đà La, nhưng cô đang nghiên cứu
một loại dược hoàn, cả việc châm cứu của cô nữa,
nên tạm thời đang muốn nhanh chóng giải quyết được
vấn đề giấc ngủ cho Lục Hàn Đình.
Cô muốn ở bên cạnh anh mỗi tối, không lỡ bỏ mặc
anh lại một mình.
Hạ Tịch Quán hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403874/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.